phải 1 tuần ăn ở tại Baltimore nhất là trễ phép , bệnh nhân có hẹn đều là lính rất trở ngại trong vấn đề công tác. Bên kia, hảng máy bay tìm , bên này thằng con cũng tìm các chuyến bay còn trống chỗ ngày mai. Rất khó khăn và tốn kém cho việc bù lỗ nên mấy lần họ gát máy. Thằng con chờ không được lại gọi khiếu nại. Cứ mỗi lần nghe cháu 'Thank you" tôi
lại chạy xuống lầu hỏi :
-Được rồi hả con?
Thằng con lại lắc đầu:
-Người ta đang liên lạc để tìm Mẹ ơi!
Mãi đến hơn 11 giờ đêm mới có cách giải quyết. Máy bay chuyển qua hảng US Airway và giờ khởi hành là 7:20 phút sáng. Chuyến bay đáp xuống North Carolina rồi một chuyến khác về Baltimore. Đi thì sớm hơn mà đáp xuống trễ hơn dự định. Nhưng dù sao đó
cũng là một cách để trở về đơn vị. Khi con tôi hỏi về hành lý được mang theo thì được trả lời mỗi vali chỉ được 55 lbs.
Thế là lại tháo tung hành lý ra để bỏ thêm vào một cái thùng khác. Lại cân lại dán rồi ghi tên. Loay hoay cả đêm hơn 12 giờ mới vào phòng ngủ.
Tôi nằm trên giường, cố dỗ giấc để sáng mai dậy sớm. Nhưng trằn trọc vẫn không chợp mắt. Ông chồng già vừa ho hen vừa giật từng cơn. Mệt mõi tôi đi vào giấc ngủ chập chờn. 3 giờ sáng tôi trở dây, đánh răng rửa mặt , thay đồ rồi đánh thức con. Thằng cháu còn say ngủ. Ba nó bế nhè nhẹ bỏ vào car seat. Con em nó đã thức dậy . Cháu bú no và cười thật tươi trong chiếc ghế trẻ con của mình.
Thằng con vào phòng cha mẹ, nhìn cha đang say giấc, khẻ lẩm bẩm mấy câu chào từ biệt rồi bước ra ngoài. Tôi pha cho con ly
cà phê nóng và gói cho cháu ít trái cây cắt sẳn . Tôi gửi ông chồng già cho đứa con gái ở nhà chăm sóc, cùng con rễ và gia đình thằng con lên đường. Bưng ly trà nóng tôi ra
xe. Trời chưa sáng hẳn nhưng freeway cũng đã tấp nập xe cộ . Nhìn ra ngoài, phố xá vẫn le lói đèn đường. Cả thành phố đang vươn vai thức tỉnh. Một đất nước bình yên thịnh vượng đang lùi dần , lùi dần để đi qua một thành phố khác. Trời còn sớm nhưng phi trường LAX vẫn đầy nghẹt xe cộ.
Xuống khu vực dành cho hảng US Airway. Xe tấp lại bên lề. Tôi phụ con trông coi hành lý. Cháu.
|
dùng một xe đẩy để bỏ hành lý lớn. Một xe để bỏ Car seats của thằng con để nó có thể tiếp tục ng. Vào trong, hành khách cũng chưa
đông lắm. theo
dòng người chúng tôi
cũng sắp hàng chờ đợi. Thế nhưng khi được gọi tới phiên mình thì cô tiếp tân nói không có tên con tôi
trong danh sách chuyến bay. Nói gì cô ta cũng lắc đầu và chỉ về bên hướng trái. Nói con tui qua bên kia
mà khiếu nại.
Lại chuyển đồ đạc và dẫn nhau qua bên dãy trái Xuống khu vực dành cho hảng US Airway. Xe tấp lại bên lề. Tôi phụ con trông coi hành lý. Cháu
dùng một xe đẩy để bỏ hành lý lớn. Một xe để bỏ Car seats của thằng con để nó có thể tiếp tục ngủ.
Vào trong, hành khách cũng chưa
đông lắm. theo
dòng người chúng tôi
cũng sắp hàng chờ đợi. Thế nhưng khi được gọi tới phiên mình thì cô tiếp tân nói không có tên con tôi
trong danh sách chuyến bay. Nói gì cô ta cũng lắc đầu và chỉ về bên hướng trái. Nói con tui qua bên kia
mà khiếu nại.
Lại chuyển đồ đạc và dẫn nhau qua bên dãy trái của US Airway. Hành rào đã đóng.
Hai phụ nữ người da màu mặc áo Security ngăn lại không cho tiến tới. Bảo chúng tôi phải đi ngược ra phía trước mà vào cổng chánh.
Thằng con bảo cả nhà ngồi đợi và gọi về hảng. Loay hoay khiếu nại một hồi, cuối cùng họ cho số vé và đến xác nhận ở máy tự động tại phi trường.
Lại kéo nhau vào sắp hàng lần nữa. Lại chờ đợi tới lượt mình. Lần này với một bà lớn tuổi. Bà ta dò trong danh sách và lắc đầu, thằng con đưa giấy tờ và trình bày mọi việc. Bà ta ngưng lại gọi tổng đài và một hồi thật lâu mới tiến hành làm thủ tục . Khi được hỏi về hành lý. Bà cho biết với lính có thể chấp nhận 80 lbs một vali.
Để Duy đứng
lại
hoàn tất thủ tục giấy tờ,
tôi, con dâu, con rễ lớn lại kéo hành lý ra ngoài
khoảng trống. Một lần nữa tháo băng keo cái thùng
mới
đóng hồi đêm, dồn tất cả hành lý vào 2 Vali như trước. Bởi
vì Vali có 4 bánh xe, thằng con dễ dàng di chuyển.
xem tiếp phần 3
|
Sunday, May 10, 2015
Bút Ký: TIỄN CON (2) - Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment