đem chị về từ khi
tôi chưa sinh ra.
Chị kêu má tôi bằng
cô đôi khi cũng kêu bằng má.
Kêu bằng gì cũng được,
chỉ biết chị thương má tôi lắm và chúng tôi là những đứa em nhỏ chị chăm sóc
từ lúc mới sinh ra.
Có lẽ mấy anh tôi nhớ
nhiều kỷ niệm về chị. Còn tôi, khi tôi bắt đầu biết nhớ mọi chuyện thì má gả
chị đi lấy chồng.
Nhà chồng chị ở cuối
xóm. Chồng chị là lính, anh rất đẹp trai. Bởi cái mã đẹp trai của chồng, mà
chị tôi vất vả, khổ sở cả đời.
Chị tôi khá xinh, nước
da ngăm ngăm, sóng mũi cao và nụ cười rất có duyên. Chị là một cô gái đẹp, giỏi
giang, tháo vác nên rất nhiều người đến nhà má tôi xin hỏi, cưới.
Má tôi không ép chị,
để tùy chị lựa chọn người chồng như ý.. Chị thương ai thì má tôi gả nên cuối
cùng chị chọn anh rễ tôi. Một người lính nhưng tính tình hiền lành, rất đẹp
trai và yêu thương chị.
Nhà chồng nghèo nên
khi gả đi má không đòi gì cả. Chỉ xin cho chị đôi bông cưới để có với
người ta.
Má lấy nữ trang của
má làm lại dây chuyền, vòng tay rồi cho chị. Ngày rước dâu nói là quà cưới
bên chồng để chị được hảnh diện với bà con và bên chồng chị không bị mất mặt.
Giờ rước dâu, chị ôm
tôi và thằng út khóc nhiều lắm. Chị thương hai em, nhưng làm vợ người ta thì
phải theo chồng. Cha chồng chị yếu đuối bệnh hoạn cần chị về săn sóc.
Đám cưới đơn sơ
nhưng tình nghĩa. Hai chị em tôi đứng dựa vào má nhìn chị đi theo người ta mà
gọi
|
với theo:
- Chị Tư ơi, chị Tư! Chị đi nhớ tối về ngủ với tụi em nghe chị. Chị lấy chồng được vài tháng chị về nhà đem hai chị em tôi đến thăm nhà chồng chị.
Nhà ở cuối xóm, sau lưng là con
suối rất sâu. Ba chồng chị đã già nhưng cũng vui vẻ , ân cần khi chúng tôi đến.
Nhà chồng chị đạm bạc với những món ăn đơn sơ do tay chị nấu nướng. Chúng tôi
thích nhất là những chuồng nuôi thỏ ở nhà này. Những con thỏ trắng xinh xắn dễ
thương. Hai chị em tôi mê mãi nhìn quên cả thời gian. Khi chúng tôi từ giả để
về, ba chồng chị hứa cho hai chị em tôi cặp thỏ mới sinh và dặn về nói ba tôi
đóng chuồng rồi tới bắt.
Khi được bác tặng cho cặp thỏ
hai chị em tôi mừng lắm, ngày ngày chăm sóc, cắt cỏ cho thỏ ăn và quên đi nỗi buồn không có chị
Khi chị có mang cháu bé đầu lòng
thì ba chồng chị mất. Người anh chồng về ở căn nhà đó và chị phải bỏ nơi này
để theo chồng trong trại gia binh. Đứa cháu trai đầu tiên của tôi có nước da
sậm màu, nó cao lớn dềnh dàng như anh rễ tôi. Chị đặt tên nó là Hai. Ở nhà
thường gọi là Hai Đen.
Chị tôi ở mãi tận Bà Rịa và bận
lo cho gia đình nên không thường về thăm. Có lần nhớ chị quá hai chị em tôi
đòi mãi, má đành dẫn chúng tôi đi thăm chị. Lúc đó chị đã có thêm hai đứa con
và vẫn thường lấy hàng, gánh bán rong trong xóm.. Nhìn khu gia bình chật chội,
nhìn mấy đứa cháu gầy nhom má tôi thương quá. Dặn dò chị nếu quá khó khăn thì
về nhà mẹ. Có cơm cháo gói ghém với nhau. Hôm ấy chị nghỉ bán và dẫn hai chị
em tôi đi chợ. Đi tới những hàng hàng quen thân, chị vui vẻ và hảnh diện giới
thiệu:
- Nè! Hai đứa em tui nè. Nó mới
xuống thăm tui. Hai đứa dễ thương ghê hén chị.
Nhìn gương mặt sung sướng và đôi
mắt đầy yêu thương của chị, tôi thương chị quá. Đi mỏi chân và cũng mắc cở
nhưng thấy chị quá mừng, hai chị em tôi không dám phàn nàn mà cũng không dám
vòi chị mua quà cho mình.
Thế rồi chồng chị đổi đi công
tác xa, chị mang các con về lại nhà má tôi.
(Còn tiếp) |
Saturday, May 2, 2015
Bút Ký: CHỊ TÔI - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment