Tuesday, January 24, 2012

Bút ký - CHÀO XUÂN - Nguyễn Thị Thêm


Hôm nay ngày Mồng Một Tết. Trời Cali mưa dầm dề. Đúng là năm rồng. Nàng Mèo vừa giao cây gậy quyền lực vào 12 giờ đêm giao thừa. Vài ba tiếng đồng hồ sau. Trời mưa như trút nước. Đâu không biết chứ Cali thiếu nước, gặp mưa bất cứ muà nào cũng là niềm vui. Thế là mọi dự định đi Chuà, đi chúc Tết đành vở kế hoạch. Hôm nay lại là thứ hai, các cháu đều đến trường nên căn nhà trông thật buồn. Hai vợ chồng già đi ra, đi vô. Bánh mứt sẳn sàng nhưng không ai động đến. Già cả rồi, ăn ngọt là điều kiêng cử. Không mua thì không ra ngày Tết, mua về thì chỉ để nhìn. Trên bàn thờ khói hương , mâm ngủ quả chểm chệ phô mình. Chợt nhớ hôm đi chợ Tết, đưá con gái nói với mẹ:
- Năm nay con nhất định không chưng xoài trêm mâm ngủ quả Không xài (xoài) như vậy mới có tiền đi du lịch.
Tôi cười  chọc quê:
- Thật không biết lấy trái gì tượng trưng cho cái líp với cái ba ga. Mẹ sẽ làm thành cầu xài líp ba ga một năm cho biết mặt với đời.
Ảnh:  Google Images
Mà người VN mình thật dễ thương .Cầu nguyện ,xin xỏ, Nhưng chỉ cầu vừa đủ xài thôi, chứ không tham lam xin nhiều. Do đó người miền Nam phóng khoáng, rộng rãi, hề hà. Chỉ an phận và vui trong cái hạnh phúc vừa đủ tầm tay.
 Tôi nhìn ảnh Ba má tôi trên bàn thờ. Nụ cười hiền hậu, bao dung. Chậu Cúc đại đoá nghiêng mình bêm mâm trái cây tươi tắn. Vài đòn bánh tét chay, vài hộp bánh, mứt trà. Chỉ thiếu phong pháo Tết là tui đã sao y bản chánh bàn thờ gia tiên của cha mẹ tôi ngày xưa. Thật lẹ, ngày nào Tết đến, anh em tôi đem bộ lư đồng, chưn đèn ra sân đánh bóng. Đứa chà chanh, đưá phơi nắng, đứa lau khô đánh bóng. Mỗi khi muốn lấy gì trên thờ, phải nhắc ghế đứng mới tới. Giờ thì những đấng sinh thành đã đi về cõi  hư vô. Các Anh cũng khăn gói theo hầu cha mẹ. Còn tôi, tuổi đời chồng chất, tóc đã bạc, cháu ngoại một bầy. Chỉ một đoạn đường ngắn nữa thôi, trên bàn thờ sẽ có hai người già này, ngồi lên đó, nhìn xuống thế gian ngạo một nụ cười. Con người, sinh mạng như vòng kim đồng hồ, như bánh xe luân hồi quay tròn, cuốn hút và không ngưng nghỉ.
Ngày Tết tôi lại lan man chuyện chết sống. Người ta cử mà lại. Nhưng tại sao ta phải sợ. Tết là báo hiệu  vòng quay đã nhít thêm một nấc. Hãy nhìn phía trước, hãy vui lên. Mọi ưu tư phiền não, mọi quá khứ đã được vòng xoáy cuốn mất về sau rồi.
 Mỗi năm , gia đình tôi đều có một ngày trang trọng. Con cháu quây quần. Ăn mặc chỉnh tề. Phái nữ phải mặc áo dài dù còn bế trên tay. Chúng tôi tập trung về một gia đình  ( đa phần là nhà tôi hay nhà em trai tôi) để chụp hình gia đình. Bức hình ghi lại mỗi năm mỗi khác, mỗi thêm người. Có bức hình đưá con gái đầu chưa lấy chồng, bức hình mới nhất đứa con đầu nó đã học Trung học. Có hình thằng nhóc lớn của tôi mới 5 tuổi, tóc húi cua đứng bên mẹ. Giờ này bức hình mới nhất vợ nó đã mang bầu.
Sau màn chụp hình, đến màn chúc Tết. Hai cụ già chúng tôi  ngồi  trên chiếc ghế đã chọn sẳn. Đầu tiên là vợ chồng em trai tôi đến vòng tay chúc Tết Anh Chị. Chúng tôi nhận ,chúc lại và lì xì. Sau đó thứ tự con lớn nhất đến đứa cuối cùng. Rồi tới vợ chồng em tôi ngồi ghế cho các cháu chúc. Cứ vậy,, người nhỏ chúc người lớn hơn mình. Khoanh tay, trang trọng và trao gữi thật lòng những gì mình muốn dặn dò, nhắn nhủ. Sau đó chúng tôi ăn uống. Mấy đưá cháu lôi bàn Bầu cua cá cọp ra chơi. Phe người lớn chơi  Xì dách. Nhà rộn ràng, thật vui.
Năm nay chúng tôi chọn ngày mai, mồng hai Tết ở nhà em trai tôi. Thằng con trai đầu không về vì không xin đươc phép.Nó nôn lắm gọi phone nói -" mẹ ơi! ngày mai mẹ nhớ đem laptop mẹ theo. Con lên Ovoo  chúc Tết gia đình.Vợ nó đã quen phong tục Tết từ 5 năm nay  cũng  tiếc hùi hụi . Vì không được mặc áo dài chúc Tết và nhận lì xì.
Thằng Út năm nay  xin được phép đem bạn gái nó đến mừng tuổi. Mọi thứ đã thành nề nếp, đã thành thông lệ. Hy vọng khi chúng tôi ngồi trên bàn cao cao có mâm ngủ quả. Con cháu tôi cũng quây quần và nhắc nhớ những ngày này.
Muà Xuân là thời gian giao muà của vạn vật. Mỗi dân tộc đón Xuân mỗi khác.Nhưng tựu trung cũng ước ao, hy vọng một niềm vui, một sự đổi mới tốt đẹp hơn. Năm nay là năm rồng, Hy vọng con rồng năm nay sẽ đem đến cho mọi nhà, mọi người một sự đi lên và đổi mới. Rồng đã vươn mình, đã phun nước đem những niềm tin mới đến muôn loài. Một hy vọng đổi mới cho quê hương tôi. Dân tộc của con cháu  Rồng Tiên.
Tôi thắp hương trên bàn thờ Phật. Cung kính niệm  Đức Dược Sư Quang Như Lai. Xin cho bình an và cứu độ muôn loài. Tôi  cầu nguyện cho Cữu huyền thất tổ , cha mẹ hai bên. Xin gia hộ cho chồng  tôi sức khoẻ tốt hơn, cho các con, các cháu tôi khoẻ mạnh, vui vẽ ,biết yêu thương và biết chịu đựng mọi khó khăn, trắc trở của đời sống.
Nguyện tất cả mọi người xung quanh tôi đều được an lành, hạnh phúc.

Friday, January 20, 2012

Thơ - VỚI MẸ MÙA XUÂN - Kim Vân

Tranh: Vũ Thái Hòa,                                         Ảnh: Google Images
Anh như con thoi giữa hai miền xa cách
Mùa Xuân về bên mẹ sum vầy
Mắt mẹ rưng rưng môi móm mém nụ cười
Đôi vai gầy rung rung hạnh phúc

Anh vét lại con mương sau vườn đã cạn
Chăm luống hoa mẹ vẫn tưới mỗi ngày
Chậu mai vàng kịp nở đón xuân
Giò lan tím bên nhà cũng nở hoa ngày Tết

Bàn thờ gia tiên đã lại sáng đèn
Mâm ngũ quả tươi sắc màu năm mới
Ngày đầu xuân mặt mẹ rạng ngời
Bên con cháu xum vầy đầm ấm...

Đêm đêm thắp ngọn đèn trời
Cầu sao cho mẹ sống đời với con...
Tặng NH và cả nhà THLT


Thursday, January 19, 2012

Thơ- TUỔI HỌC TRÒ - Minh Tây


Nguồn Ảnh: Bìa sau Ðặc San THLT 2010
Len lén nhìn em qua cánh cổng,
Om xòm cánh lá, gió quờn bông,
Nâng niu tà áo bay theo gió,
Gợn sóng lòng ai, ai biết không?

Tập sách vòng tay ôm, nhẹ bước,
Hình như ai đó dõi nhìn theo,
Ào ào mưa rớt, chân cuống quýt,
Núp bóng hàng hiên, ai ngẩn-ngơ!

Hai buổi đi - về, trắng áo thơ,
Tui vừa mới lớn, lắm mộng mơ
Hc làm thơ thẩn, tàng me biết
T chuyện ngây thơ, tuổi dại khờ.

                                                 ĐNMT
                                             5/19012012

Bút Ký - TẾT CỦA EM - Trương Kim Phượng



Nhớ cội mai già sân thầy cũ
Rực vàng tươi thắm lắm luyến lưu
Sáu mươi năm đã còn hay mất?
Ven rào trò ngắm, gió vi vu!

Bao cánh bướm ngây thơ, nhiều màu sắc, vội bay theo chìều gió lạnh.  Bước chân nai cứ mãi tung tăng, và tiếng cười trong vắt thủy tinh của các em vẫn làm ấm cúng tâm hồn cha mẹ trong những ngày tết Việt-Nam.

Đó là những em bé Việt-Nam sinh và lớn lên ở quê hương thứ hai của cha mẹ, cũng như giới trẻ đã vượt qua những tháng ngày lênh đênh trên biển, hay hãi sợ giữa chốn rừng mênh mông tìm ánh nắng ấm tự do ngày nào…  Mùa đông giá lạnh với tuyết trắng xóa, hay ánh nắng ban mai rực rỡ lại là tết của mình, thật thân thương và nhân ái.
Bởi vì ngày nghỉ của lễ giáng sinh kéo dài cho đến tết tây cũng là những ngày rộn ràng như ngày nào mình lo cúng ông Táo và chuẩn bị cho tết Nguyên Đán.  Nơi quê hương thứ hai của ông bà cha mẹ lại là nơi các em sinh trưởng, nơi mà các em luôn bận rộn vui thích tết Việt-Nam với bánh chưng, bánh tét, bao lì-xì đỏ… Và nhất là các em, dù tết rơi vào những ngày đi học, đêm giao thừa các em đã tựu tập ở chùa, nhà thờ cùng nhau treo pháo kết dài cả hàng hiên như những màn viền xinh đẹp.  Các em nô nức tập dợt múa lân, ca hát những bản nhạc xuân dễ thương xưa cũ hay những bài được kết thành từ những vần thơ do chính các em sáng tác trong giờ Việt ngữ.  Rồi ướm thử những tà áo dài tha thước của ba miền dân Việt màu sắc thắm tươi một cách trìu mến…

 Tung bay tung bay màu cờ thắm   
Cất cao cất cao tiếng hát chào
Tung tăng tung tăng em ca múa
Thướt tha thướt tha chiếc áo dài
Đón mừng đón mừng tết Việt-Nam.

     Thay vì rằm tháng chạp mai được tuốt lá, mai ở đây được các bác cắt nhánh cây lớn đang ươm nụ xuân, và các em đã bắt ghế, bắt thang chăm sóc cho mai nở đầy cành.  Rồi các em dùng cả ngày ba mươi mừng vui bỏ lộc vào bao đỏ, những bạc cắc mới được chọn lựa, những lá xâm tốt mà các em lẩm bẩm đọc tìm để mang niềm vui năm mới… tập xỏ chỉ, kết vào bao treo đỏ cả cây mai vừa trồng. 

Mai vàng rực nở đón xuân sang,
Lộc đỏ thắm tươi phước thọ mừng.

     Sau giờ tụng niệm, cầu nguyện tưởng niệm quốc tổ, chúng sinh… là hồi chuông trống bát nhã đón giao-thừa.  Tiếng pháo nổ vang rền phá tan sự tĩnh mịch bên ngoài, rồi tiếng trống lân hòa cùng cồng, chập chẽng rộn rã đón năm mới.  Người lớn ùa ra hàng hiên, mắt rướm lệ nhìn đoàn lân bé nhỏ nhảy cùng pháo.  Pháo nỗ khắp nơi, khói mù mịt.  Hai ông địa với cái bụng to tròn, dùng quạt xua khói, rồi đá tung những chùm pháo vừa rớt xuống cùng đùa giỡn với những con lân vàng xanh đỏ.  Với nụ cười bất hữu, ông địa đã mang niềm vui cho mọi người.  Tay trống chỉ mới sáu tuổi nhưng thật điêu luyện vì bé đã mê múa lân từ thuở lên ba, đã là mục tiêu cho những ống kính của dân bản xứ.  Cái lạnh cùng đám tuyết trắng trước chùa hầu như không còn nữa mà chỉ còn những cặp mắt thán phục của giới trẻ, cùng những tâm hồn âm thầm thổn-thức của người lớn…  Khói mù mịt, ánh sáng của pháo làm ngộp thở cũng không làm những cú đá nhảy của đội lân sờn lòng; tiếng còi luân phiên thổi để đầu đuôi thay người… Tiếng trống, còi cùng vang lên, mọi người vội dạt qua hai bên nhường bước cho các em tiến vào chánh điện.  Sau khi lễ Phật đội lân tiếp tục nhào lộn, những nắm tiền bay tới tấp, quýt cam làm lộc cho lân… Ba con lân tha hồ ăn, hai ông địa tha hồ giành dựt… Các bé nhỏ giờ không ôm mẹ vì sợ pháo nữa, mà lẩm đẩm ra tìm cách rờ địa và lân. 

Lân ăn, lân ngủ, lân nhào lộn
Địa quạt, địa cười chúc tân niên
Phước, lộc, thọ, kìa nhành mai đó
Lì-xì, hái lộc, trước thiền môn.

Những bát cháo chay nóng thơm ngon bên nhà bếp đà giúp hương vị thâm tình dân tộc đậm đà hơn… Các cháu vội vàng theo anh chị lái xe đưa về để sáng mai vào lớp học tiếp.  Đồng hồ điểm ba tiếng rồi đó.  Những ánh đèn xe vẫn tiếp tục vào bãi đậu xe, sau giờ tan sở ca đêm mọi người vẫn về
hái lộc đầu năm, thưởng thức chén cháo đầu xuân và ra về trong thanh thản.

Hai tuần tết đoàn lân luôn bận rộn đó đây, lúc Bắc, khi Nam, rồi Đông sang Tây.  Không quản gió lạnh hay mưa tuyết, các em cùng phụ huynh trên những chuyến xe đầy vội vã cho kịp giờ múa ở những cơ sở thương mại Việt-Nam.  Tình đồng đội thật đậm đà của các em thật dễ thương làm sao!
Mọi người đổ xô ra khu thương mại từ sớm để theo bước các đoàn lân của chùa, nhà thờ đi chúc TẾT.  Tiếng pháo nổ vang dội khắp nơi, khói mù mịt, chiêng trống vang vang…
Dòng xe cộ lịch-sự dừng lại cho đoàn lân đi qua những con đường rộng lớn.  Hoặc chầm chậm nối đuôi để được nhìn lân ăn lộc trên những chiếc thang cao, thưởng thức tiếng  pháo nổ tung tóe cháy cả đuôi lân…

Nơi nào có pháo có địa lân,                           
Có trẻ có tươi thắm nụ cười,
Em vui ngày tết thân thương quá!
Xuân đến xuân đi, lại đón chờ.
Trăng tròn, trăng khuyết, hay không có
Tý Sửu, Thìn Thân… bé đợi mong.

Ngày chủ-nhật sau tết, hoặc trúng ngày tết, luôn là ngày của đại gia-đình Việt-Nam cùng đón xuân ở khắp nơi.  Chùa, nhà thờ là nơi mọi người tựu lại để cùng cầu nguyện, tưởng nhớ thiêng liêng; rồi cùng nhau dùng cơm trưa và thưởng-thức văn-nghệ của các em trong đoàn thể Phật tử hoặc thiếu nhi thánh thể trình-diễn.  Bài quốc ca ngày nào nơi quê hương vẫn dẫn đầu với những tiếng ca véo von của đàn chim non, vọng về những tiếng ca hào hùng của cha mẹ, những giọt lệ lăn tròn trên má với nhịp tim đập nghẹn ngào thương thương quá.
Rồi những bài chúc tết của oanh-vũ vang lên

Tiếng pháo nổ vang dội vang,
Đây đoàn Minh-Đức kính chúc khắp mọi nhà.
Em chúc ông bà sống lâu thật lâu
Em chúc cha mẹ mạnh khỏe luôn

Lời hát non nớt nhưng làm ấm lòng cha mẹ biết mấy vì ngôn ngữ tuyệt vời của con cháu mình vẫn là tiếng mẹ đẻ than yêu.  Rồi những tà áo dài của ba miền tha thướt rực rỡ mùa xuân, những cánh quạt, cánh dù, nón lá, lụa… uyển-chuyển, nhịp-nhàng trên sân khấu, nào thua những vũ công chuyên nghiệp, đã khiến những gương mặt khán giả rạng rỡ hơn vì các em đã có thể theo gót chân thầy cô mà tiếp nối văn-hóa Việt-Nam. 

Xen kẽ văn nghệ là những cầu quay vé số đầu năm, cùng những cây kiểng được trồng uốn cong phu đưa lên đấu giá.  Không khí thật vui nhộn.

Bên nhà bếp phụ huynh tất bật gói bánh tét, bánh chưng, bánh ú, bánh bột lọc… trong những ngày cuối tuần hoặc sau giờ làm, luân phiên canh nồi bánh trên bếp ga trong những tuần trước tết.  Người biết chỉ người không biết, cứ thế số người biết xếp lá, cột giây, rồi gói bánh tăng dần theo năm tháng.  Lúc đầu ai cũng nhìn ngắm tò mò rồi dần đến thích thú góp tay góp sức, nên ai cũng giỏi bếp núc nấu những món ăn tuyệt vời: phở, hủ tiếu, bún riêu, bánh bèo, bì, chả… Mà các em lại mê canh chua măng hoặc bạc hà nhất.  Rau húng, quế, tía tô, kinh giới, rau răm, lá lốp, hẹ, rau đắng, rau muống, ngò ôm, ngò rí, bí, mướp, bạc hà, củ kỷ, giá… hầu như có quanh năm.  Ấy là nhờ những mãnh vườn con sau nhà hoặc những chậu rau  “kiểng”  trong nhà.  Tuy nhiên, giá thau, rau chạy, kèo nèo… trong những mương nhà, ven bờ suối Long-Thành vẫn chưa tìm thấy…
Tất cả đều tự-do trồng, rồi cùng chia sẻ, hoặc bỏ mối cho các chợ Á-Đông.

     Các chợ cũng nườm nượp người mua kẻ bán.  Hoa mai, hoa cúc, hoa đào, hoa lan, quất, bưởi, dưa, cam quýt, đu đủ, dừa, mứt, thèo lèo, bánh, trà… trong tiệm ngợp mát chờ đón về nhà hưởng tết nguyên-đán.  Nhà nhà có thịt kho, dưa giá, kiệu, ổ qua nhồi thịt, … hoặc được nấu trong gia đình, hay mua trong chợ nấu sẵn.

  Bao cái tết Việt-Nam đã ươm đậm tâm hồn trẻ thơ nơi đây.  Cha mẹ kết tròn nụ ướm cho con cháu nên tình dân tộc.  Tiếng nói đong đầy trong song ngữ khắp nơi trên trái đất nầy, dù sớm dù muộn đã đánh đổi cho sự tự do từ cha ông.  Đừng trách, đừng hờn, đừng cay đắng.  Hãy nhìn mà thương mà tự hào cho sự thành công hay thất bại của các em.  Và hãy thương, hãy nới rộng tâm hồn cho cái thực tế.  Ảo tưởng chỉ làm cho tâm hồn chính mình rạng nứt.  Tay nắm tay chia sẻ những niềm hạnh phúc hoặc đớn đau để cùng nhau hòa hợp xa lìa vọng tưởng. 

Nhâm-Thìn lại đến Nhâm-Thìn đến,
Ảo tưởng phải đi, ảo tưởng từ.
 Quê hương viễn xứ nhưng còn đó
Vị ngọt thân thương vẫn kết tròn
Con cháu sinh thành sau vẫn biết
Màu cờ, văn-hóa mãi tròn vo.

ĐNMT

4/18012012


---oOo---

Dẫu ở nơi nào cũng quê hương
Êm đềm nước chảy vấn niềm thương
Nơi em sinh dưỡng trao tâm chánh
Dân chủ tự do bát chánh trường
                             4/18012012

Cung nghinh rồng đến cười hoan-hỷ,
Chúc khắp nơi nơi trí tuệ trì,
Tân tiến từ-bi luôn chân chánh,
Xuân chồi mai nở giá đông đi.
(Xuân chồi thay lá giá đông đi)

                             7/14012012