Trên tay ôm 4 đứa con dại, chị
biết về nhà nương dựa mẹ cha là gánh nặng cho gia đình tôi nên chị ra sức làm
việc không ngưng nghỉ.
Chị mua bắp về nấu và gánh đi
bán rong khắp xóm. Nồi bắp chị nấu với mía lau nên bắp rất ngọt. Mỗi khi một
nồi chín, chị vớt ra để gánh đi thì chị cũng sắp ra một dĩa thật đầy cúng ông
địa trước. Chị đốt nhang thầm thầm khấn vái rồi bảo tôi:
- Chị đi bán, các em ở nhà ăn bắp
đi cho nóng. tôi nói:
-Chị chừa hoài rồi chị bán đâu
có lời. Chị cười:
-Các em ăn ngon là chị mừng. Ông
địa sẽ phù hộ chị bán mau hết. Thôi chị đi nghen.
Rồi chị gánh đi bán. Tiếng rao của
chị vang lên lanh lảnh giữa trưa. Nhìn
chị với gánh bắp nặng trĩu tôi thương quá. Và tình thương đó tôi dành để săn
sóc cho mấy đứa cháu tội nghiệp.
Chị hiền và thật thà lắm. Một lần
thằng Út em tôi tinh nghịch, nó kêu thằng Hai Đen:
- Hai nè, con coi ở đít cậu có
gì mà nó ngứa quá.
Cháu tôi thật thà lại gần nhìn.
Thằng Út lại la lên:
-Con nhìn xa làm sao thấy, con
nhìn sát vô coi.
Và khi thằng Hai cúi mặt thật
sát, Thằng cậu tinh nghịch địt cho một cái thật to rồi phá ra cười. Thằng Hai
giật mình khóc thét. Chị Tư tôi chạy ra, ôm con vào lòng, vừa giặt khăn lau mặt
con vừa khóc:
- Em chơi ác quá, địt vô mặt
cháu như vầy nó học ngu thì sao. Chị Tư không thương em nữa đâu.
Thế rồi chị khóc òa, thằng Hai cũng
khóc và thằng em Út tôi nghe chị không thương cũng khóc. Má tôi trên nhà đi
xuống nghe rõ mọi việc bà la thằng Út một trận rồi bảo chị Tư:
- Mày già rồi mà sao chuyện như
vậy cũng khóc. Thiệt hết nói nỗi chị em bây rồi má bật cười.
.
|
Nhà đông người nên mỗi lần ăn
cơm xong chén bát thật nhiều. Chị và tôi ngồi rửa. Thằng Tất mới tập đi trên
chiếc xe có bốn bánh chạy vòng vòng. Cháu chạy tới chỗ mẹ đang rửa chén và vì
chạy nhanh rồi lao người ra đòi mẹ nên cháu té xuống đống chén dĩa. Một bên
trán bị rách một đường. Chị đứng dậy, chạy tới bồng con lên, thấy máu tràn cả
mặt mũi, chị hét lên một tiếng rồi ôm con xỉu luôn. Cả nhà tôi lúc đó kinh
hoàng, mọi người lăng xăng rối rít lo cho cả hai mẹ con.
Năm chị tôi có mang đứa thứ năm
thì phát hiện anh rễ tôi dan díu với một người đàn bà khác. Chị dấu kín không
cho gia đình tôi biết. Chị mang trong lòng nỗi uất ức và đau khổ tột cùng. Vừa
bụng mang dạ chửa, vừa phải buôn bán để nuôi con lại bị chồng phản bội, chị
tôi sức khỏe suy giảm nhanh chóng. Khi sanh xong còn non ngày non tháng chị
tôi lại phải lo đi làm kiếm tiền vì tiền lính không đủ lo cho cả nhà. Cháu
tôi vừa tròn 2 tháng chị tôi lâm bệnh nặng. Má tôi nghe tin vội vàng đem chị
và bầy cháu về nuôi. Lúc đó tôi đã khá lớn đang học Trung học có thể giúp má
tôi săn sóc chị và bầy cháu.
Má chạy đủ thầy cả thuốc Nam
lẫn thuốc Tây thật tốn kém và vất vả. Mỗi ngày tôi tắm cho một bầy cháu 5 đứa.
Thằng Hai đã cao lớn thế mà vẫn tồng ngồng cho dì tắm. Cứ một đứa tắm xong ,
thay đồ sạch sẽ thì tới đứa khác. Quần áo của chị tôi giặt riêng. Có lẽ chị
sinh non ngày mà gánh nặng quá sớm nên bệnh phụ khoa. Quần rất dơ, ba tôi
không cho tôi giặt và khéo léo khuyên tôi để chị không tủi thân.. Nhưng thấy
má tôi quá vất vả rồi nên tôi vẫn lén ba giặt giũ đồ của chị và các cháu.
|
Saturday, May 2, 2015
Bút Ký: CHỊ TÔI (2) - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment