Thí dụ cây táo Fuji nhà tôi thì ngon, ngọt và thật giòn.
Các cháu thì mê cây táo của của bà ngoại lắm. Cứ đòi mẹ ghé bà hái về ăn.
Nhưng khốn nỗi trái từng chùm mà sâu cũng từng chùm. Mấy chú chim lại cứ chọn
trái nào vừa chín bóng , ngon lành là tới mỗ. Rốt cuộc bà chủ vườn là tôi phải
ăn của thừa của chim. Hái vào, cắt bỏ phần chim ăn . Những trái đó ngọt ơi là
ngọt. Đành thôi, tôi lấy giấy báo bọc những trái ngon lành lại giành phần với
chim. Mấy trái trên cao thì thì chịu, đành cho không biếu không lũ chim
dễ thương tíu tít cả ngày.
Các bạn nghe tôi đừng bao giờ trồng
cây táo tàu gần nhà. Tôi trồng một cây, xa tít tận hàng rào cuối vườn. Nhưng
rễ nó bò tràn lan khắp nơi. Rễ tới đâu, nứt mầm lên cây tới đó. Những cây táo
gai nho nhỏ rải rác khắp vườn. Đào chặt thật sâu, đứt rễ, nó lại lên không
cách sao chận lại.
Tuy nhiên táo tàu vào mùa ra
trái rất hấp dẫn, Trái thật sai, ngon ngọt và giòn vô cùng. Táo
chín nhiều và cao không hái hết, tôi dùng những tấm drap nối lại làm một
cái lưới bao quanh cây rồi rung và đập cho trái rụng. Mỗi năm tôi đều phơi
khô táo tàu. Cả ngày dang nắng với mấy mâm trái táo phơi khô. Bạn bè và những
người quen thích lắm. Đó là một loại trái khô ăn để dễ ngủ. Họ bảo vậy và cứ
tới mùa là tôi gửi đi để biếu. Táo tàu khô nấu chè, nấu kiểm, hầm đồ bổ ...thật
ngon.
Cũng cây táo này mà em trai tôi
phải đi nhà thương cấp cứu, nứt cả xương sườn. Bởi đứng trên ghế cao để hái rồi
ghế ngã thế là phải đi nhà thương. Nằm bệnh viện mấy ngày đau đớn vô cùng.
Bây giờ mỗi khi trở trời vết thương cũ vẫn còn râm nhức. Tôi giận lắm, muốn
chặt bỏ mà cũng tiếc. Muốn trim bớt nhánh, nhưng gai góc chằng chịt, đành chịu
thua. Bây giờ tôi không còn ở nhà đó. Không biết chủ mới có thanh toán nó hay
vẫn để nguyên.
Trong vườn còn có một cây chanh,
trái nó to và mọng nước, đặt biệt khi còn non nó có hột, nhưng khi trái chín
thì hột không còn, đôi khi chỉ có vài hột mà thôi. Cây chanh và trái chanh là
tiện dụng nhất vào mùa hè. Tôi vắt ra, bỏ vào ngăn đá nhỏ. Khi cần uống chỉ
thả viên chanh vào, cho đường, thêm nước là đã có một ly đá chanh đầy
vitamine C.
|
Nghe nói sau khi tôi đi, cây
chanh đã chết. Thật là tội nghiệp. Cám ơn em chanh đã cho tôi biết bao cho
tôi biết bao nhiêu là trái. Tuy chua nhưng thật hữu ích cho đời sống. Cây tôi
thích nhất là hai cây ổi xá lị. Trái nó mới to và giòn làm sao. Nhất là những
năm trái ít. Mỗi trái to hơn gần bằng trái bưởi ổi. Tôi lấy giấy bao nó lại để
dấu mấy chú chim. Khi hái vào nhà, xẻ một trái là một dĩa to. Mỗi khi cúng Phật
vào ngày rằm hay mồng một. Cây trái trong vườn đơm một dĩa xum xuê. Nào ổi,
nào táo, nào lê , nào hồng dòn, hồng mềm. Hoa trong vườn cũng cắt vào cắm
vào bình . Hương, hoa, trái trang nghiêm cúng Phật bằng tất cả lòng thành
kính của tôi.
Nhớ quá ngôi nhà cũ tôi đã ở
trên 20 năm. Về đây ở với con gái vì hai thằng con trai đã vào quân đội. Ông
chồng già bệnh hoạn lại chẳng nhớ được gì. Mấy lần ông đi lạc khiến cả
nhà hoảng kinh. Đêm hôm có chuyện gì không ai tiếp ứng. Con gái nỉ non:
- Mẹ cũng lớn tuổi rồi, gần tới
70 mẹ đâu biết chuyện gì xảy ra đêm hôm khuya khoắt. Về ở chung có tụi con
trông nom ba và mẹ cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Thế là cái giang sơn cây trái đó
tôi bỏ lại cho người. Vườn nhà sau của con nhỏ xíu, chưa trồng được gì thì lệnh
thống đốc tiết kiệm nước 25%. Thôi thì tạm dừng lại mọi kế hoạch trồng trọt,
mẹ già vui cùng cái computer và ít rau và hoa trong vườn.
Chiều nay trời chuyển mưa, gió lạnh,
nhìn ra sân sau, nhớ cái vườn xưa da diết. Không còn quét lá sân trước từng đụng
mỗi khi thu về. Không còn làm cỏ, bỏ phân sân sau toát mồ hôi hột. Không còn
hì hục với mấy rễ cây táo tàu ương ngạnh mọc vung vít khắp vườn. Hai vợ chồng
tôi về đây với con, sống nhàn nhã yên phận cuối đời.
Đời người phải có lúc già rồi chết.
Mọi sự việc đều có điểm đến và điểm dừng lại. Mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi.
Nhưng người Việt Nam
xa xứ không thể nào bỏ quên những gì thuộc về quê hương và kỷ niệm. Đó là những
thứ rau trái quê nhà. Thiếu nó như thiếu đi sức sống và mất một phần đời. Nhớ
vườn rau ở căn nhà cũ cũng như nhớ vườn cây ăn trái của gia đình ngày xưa.
Đôi khi tôi quay quắt bởi bao nhiêu hồi ức. Quê hương mãi mãi ở trong lòng để
thương, để nhớ cho đến hết cuộc đời.
THỊ BỚT
|
Saturday, May 23, 2015
Bút Ký: NHỚ QUÁ (3) - Thị Bớt
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment