Saturday, May 2, 2015

Bút Ký: CHỊ TÔI (3) - Nguyễn Thị Thêm



Có những lúc thấy má tôi quá cực khổ, nhìn tôi đi học về bỏ sách vở là phải lo cho các con của chị. Chị không đành lòng ôm lấy tôi khóc và đòi về lại nhà mình.
Chị nói trong nước mắt:
-Em cực khổ với chị quá. Chị cho con Lan làm con nuôi của em. Mai mốt nó trọng, em đem nó về nuôi để nó giúp một tay một chân với em. Nếu chị không may chết đi, em nhớ lời chị dặn..
Nhờ má tôi hết lòng chạy chữa, chị Tư tôi qua khỏi cơn nguy hiểm. Anh rễ tôi xuống nhà xin rước vợ con về. Vì chị dấu nên má tôi không biết anh đã có tình ý với người khác nên má tôi đồng ý cho anh rễ tôi rước chị về. Có lẽ gia đình không mấy thuận thảo và điều kiện chăm sóc không được như ở nhà tôi nên một thời gian sau chị tôi lìa đời. Chị mất trong niềm đau dấu kín bỏ lại bầy con 5 đứa bơ vơ. Khi tôi đến dự lễ tang chị, tôi thấy có một người phụ nữ ở trong nhà chị tôi. Lúc ấy gia đình tôi mới biết anh tôi đã có người đàn bà khác. Tôi giận lắm không thèm nhìn mặt anh rễ cũng không nói với người phụ nữ kia một lời. Đám tang xong gia đình tôi về nhà thật buồn. Anh rễ tôi và người phụ nữ kia hứa với má tôi sẽ săn sóc cho các cháu tôi chu toàn. Anh xin lỗi má tôi thật nhiều và xin má tôi chấp nhận người vợ mới của anh.
Má tôi không biết phải làm sao chỉ biết gửi gấm các cháu lại và mong chị thương cháu tôi như con đẻ. Còn tôi cũng không buồn nhắc lại lời hứa của chị Tư tôi dù tôi rất thương bé Lan.
Khi em Út tôi gia nhập vào binh chủng Hải quân là lúc em tôi có dịp liên lạc với gia đình anh rễ. Mỗi khi tàu ghé lại Vũng Tàu, Cát Lái là em đều chạy về Bà Rịa thăm các cháu. Các cháu bây giờ cũng lớn và người mẹ kế nhờ trời cũng thương các cháu tôi như con ruột. Còn tôi vì phải theo chồng đi xa nên không có dịp thăm viếng.
Ngày 30 tháng 4 năm 75, em tôi theo tàu đi công 

tác và kẹt lại không thể về nhà. Cuối cùng em lên tàu rời VN đi tị nạn CS. Trong thời gian ở đảo Guam em  mấy lần em tính về lại VN trên con tàu Thương Tín. Nhưng cũng may cuối cùng em quyết định đi định cư ở Mỹ. Ở VN các cháu tôi thấy bộ đội lấy chiếc xe Honda của em tôi gửi trong căn cứ chạy vòng vòng ở Phước Tỉnh mà đành chịu. Gia đình anh rễ tôi bị đuổi khỏi khu gia binh và dắt díu nhau đi kinh tế mới. Khi tương đối ổn định anh vẫn tìm cách liên lạc về ba má tôi. Khi má tôi mất, hàng năm tới ngày giỗ, anh chị cũng dẫn các cháu về đốt nhang. Tôi không còn giận anh rễ và chị dâu mới mà còn cám ơn chị đã dùng trái tim và tình thương lo cho các cháu tôi trưởng thành
Mấy chục năm sau, một lần về VN, tôi đã đến thăm anh rễ. Con đường khá xa để đến thăm anh. Trước mặt tôi, ông anh rễ đẹp trai, lanh lợi ngày nào, bây giờ là một người tu sĩ tại gia. Bộ đồ và căn nhà đơn sơ làm tôi chùn xuống mọi buồn phiền trong đời sống. Trên bàn thờ chị tôi nhìn xuống, khói nhang và khuôn ảnh cũ mờ quyện lấy nhau. Ba, Má tôi cũng được anh đem hình về thờ và sớm hôm tụng kinh siêu độ. Trong bộ đồ tu sĩ tại gia anh rễ tôi già yếu lắm rồi. Tiếng nói đã trầm lại, âm thanh điềm đạm , chậm rãi, hiền từ.
Đời sống khó khăn, các cháu tôi lập gia đình mỗi người đi mỗi ngã. Thằng Hai Đen cao lêu khêu ngày nào bây giờ là một ngư dân sành nghề, có ghe đi lưới cá tại Long Hải. Nếu không có làn da đen sạm và đôi mắt lồi to ngày nào có lẽ tôi đã không nhận ra  Hai vợ chồng cháu đã có cháu nội , ngoại. Hôm tôi xuống thăm con trai cháu tôi đi đánh cá chưa về. Vợ thằng Hai có tay nghề ủ mắm và làm nước mắm ăn tại nhà. Nhìn đồ nghề lu nối tiếp lu và những bạn hàng đến nhà bỏ mối cá tôi mừng thầm cháu tôi đã có cuộc sống ổn định.

No comments:

Post a Comment