Một bên mắt không bị kéo của nó
nhìn dì trong sáng, tươi đẹp một cách lạ kỳ. Nếu nó không bị tai nạn nó sẽ là
một cô bé xinh đẹp lắm.
Thiên hạ xung quanh bàn tán xầm xì
là hồn oan bị trục ra khỏi cô Hai Thân còn uất ức không chịu đầu thai nên phá
bé Nhè. Bây giờ Bé Nhè đã là người tàn tật nên đó mới thỏa lòng và bỏ đi.
Chuyện ma quỷ và vong hồn dì Tư không biết và cũng không tin mấy. Nhưng bé
Nhè có tội gì mà phải chịu tàn tật như vậy. Dì Tư vô cùng bất nhẩn.
Sau 1975, ông Bắc vì thiếu thuốc và
ăn uống cực khổ nên đã qua đời. Bà Cả buồn bã vì gia cảnh thiếu trước hụt
sau, con cái không ra gì nên sau một lần ngã quỵ bà cũng trút hơi thở cuối
cùng. Ba bé Nhè biệt vô âm tín. Bé Nhè sống với mẹ và nhờ tình thương của các
dì. Bà Ba một thời gian sau dẫn con về sống với cha mẹ ruột ở tận miền Tây.
Bà Hai nhờ thằng con thức thời làm việc với chính quyền mới nên mua nhà và
đem bà về ở chung.
Bé Nhè càng lớn càng tội nghiệp, nó
bị nhóm trang lứa chê cười không muốn kết bạn. Nó cô đơn và tủi thân nhiều lắm.
Người có lẽ quan tâm nó nhiều nhất là dì Tư. Dì đã chú ý tới nó từ ngày mẹ nó
cấn thai cho đến lúc sinh ra. Trong nhà bảo sanh, dì Tư đã bồng con bé và xem
xét từng chút trên người nó xem có dấu gì lạ hay không? Dì an lòng thấy con bé lành lặn, xinh đẹp.
Thế mà như một định mệnh cay nghiệt, con bé dễ thương đó bây giờ tật nguyền,
xấu xí đến thế này.
Cô Hai lại lầm lỡ lại có mang với một
người đàn ông có vợ dù tuổi cô không còn trẻ. Một lần cô vợ lớn kéo tới nhà
và chì chiết cô Hai không tiếc lời. Những lời mạt sát xấu xa đó làm náo loạn
cả xóm. Cô Hai chỉ biết xấu hổ ôm mặt khóc và người tình mãi mãi không dám
léo hánh tới nhà cô Hai. Cô bụng mang dạ chửa nuôi đứa con tật
|
nguyền trong sự
nghèo khó cơ cực. Dì Tư là người gần gũi và giúp đở mỗi khi cô thiếu thốn. Từng
muỗng nướcmắm, muối ăn, bột ngọt hay chút mỡ
để chiên thức ăn trong thời buổi cả nước ăn bo bo, có giá tri tinh thần rất
cao. Đêm cô trở dạ sinh em bé, bé Nhè
ngủ với dì Tư. Nó rút người ép vào lòng dì Tư , hai bàn tay tật nguyền mân mê
bàn tay dì tư ngọng ngịu:
-Con shương... shương...dì Tu léem.
Dì Tư cũng xoa đầu đó :
- Ngủ đi con, dì Tư cũng thương con
lắm. Ngày mai dì Tư dẫn con đi thăm em bé.
- Má má...cóa em bé móa cóa
coàn..shương coan hong ...hong dì ..dì Tu.
- Thương chứ sao không. Con sẽ làm
chị Hai. Mà chị Hai thì phải thương và săn sóc em.
- Nhưng toay..toay coan vầy soao. soao loa.. choa em... em
coan đuộc
- Thì con ngó chừng em con, làm gì
được thì con làm giúp mẹ.
- Em..em coan cóa... gióng coan...
khong dì... dì Tu
- Dì không biết, nhưng chắc là giống.
Con là chị Hai mờ. Thôi ngủ đi con.
Bé Nhè nhắm mắt ngủ, miệng vẫn cười,
nụ cười méo mó thảm thương làm sao.
Cô Hai sinh được một đứa con trai
và bé Nhè trở thành một cô chị rất tốt và thương em. Nó ôm em trong vòng tay
tật nguyền, nó cúi xuống hôn em âu yếm trong cái nhìn thương cảm của mọi người.
Định mệnh đã làm nó tật nguyền, đã chiếm đi nét đẹp của nó nhưng đã cho nó một
trái tim nhân ái, một tấm lòng hiếu thảo hiếm có. Nó cố gắng làm tất cả mọi
việc để giúp mẹ và nhiều lúc nhìn nó cô Hai bật khóc. Sự hối hận dâng lên
tràn ngập trong cô.
Dì Tư có giấy tờ xuất ngoại theo diện
HO. Cái gì có thể cho được cô Hai dì Tư đã cho. Ngày cuối cùng tiển dì lên đường,
bé Nhè ôm lấy dì mà khóc. Nó nói với cái giọng ngọng ngịutội nghiệp. Nó dặn
dò Dì Tư nhớ viết thư cho nó.
|
Dì Tư qua Mỹ làm có tiền
nhớ đem nó qua giải phẩu lại bàn tay và gương mặt của nó. Nó nói dì Tư đừng
lo cho nó. Nó lớn lên sẽ giúp mẹ lo cho em. Nó nói nhiều lắm, dặn dò nhiều lắm
và mơ ước nhiều lắm khiến dì Tư không biết trả lời làm sao.
Nước Mỹ là nơi nào dì Tư cũng chưa
hề đặt chân tới. Với một gia đình như thế này qua Mỹ làm sao để sống, làm sao kiếm được nhiều tiền để đem nó qua
chữa bệnh. Làm sao để xuống sân bay khỏi lạc, làm sao có thể cho các con đi học
tới nơi tới chốn? Bao nhiêu câu hỏi về gia đình, cuộc sống như bánh xe cứ lăn
hoài, lăn hoài trong đầu dì Tư. Chuyện nhà chưa xong làm sao dám hứa lo cho
bé Nhè tới nơi tới chốn. Cố tránh cái nhìn đầy hy vọng của bé Nhè, dì Tư ậm ừ
cho qua để không cảm thấy mình có lỗi đã làm mất niềm hy vọng với một tâm hồn
thơ ngây như nó.
Thưa các bạn,
Ngòi bút , mà không bàn tay tôi
đánh trên bàn phiếm mà tôi không biết phải sắp đặt cho bé Nhè như thế nào.
Tôi muốn làm như mọi nhà văn, nghĩa
là tưởng tượng vẽ ra một cuộc đời mới cho bé Nhè. Tôi sẽ cho cháu gặp một cơ
quan thiện nguyện đầy lòng nhân ái đưa cháu sang Mỹ giải phẩu đôi tay, tái tạo
gương mặt. Cho cháu trở về hình hài một cô con gái xinh xắn. Tôi sẽ cho dì Tư
bảo lãnh cháu sang đây đi học, cho
cháu gặp một người con trai hiền hậu và lập gia đình. Cháu với tính tình thuần
lương, chăm chỉ sẽ có một cuộc sống sung túc. Cháu sẽ bảo lãnh mẹ và em sang
đây. Cuộc sống hạnh phúc, viên mãn cuối đời. Và dì Tư, nhân vật trong chuyện
sẽ là người đở đầu cho cháu tại nơi xứ sở tạm dung này. Dì Tư sẽ làm người chứng
hôn cho cháu. Và thơ mộng hơn, dì Tư sẽ là người bế đứa con của bé Nhè lúc
Baby vừa chào đời tại một bệnh viện tối tân của Mỹ. (Còn tiếp)
|
Saturday, September 19, 2015
Tuyện Ký: ƯỚC MƠ CỦA BÉ NHÈ (4) - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment