Dì Tư sẽ ôm cháu bé vào lòng và nhớ
tới ngày cũng ôm bé Nhè trong vòng tay mấy chục năm về trước.
Câu chuyện sẽ kết thúc có hậu như vậy,
sẽ Happy ending để bé Nhè làm một cô bé lọ lem, tàn tật xấu xí được phép lạ của
nàng tiên may mắn. Được khoa học tân tiến Hoa Kỳ đổi đời, thoát xác làm một
người bình yên, hạnh phúc.
Nhưng tôi làm không được dù tôi rất
muốn cuộc đời cháu tươi đẹp hơn. Tôi không thể vì bé Nhè của tôi là một nhân
vật có thật và sự việc ngoài đời không phải đẹp như huyền thoại. Bé Nhè của
tôi là một sinh mạng mang nhiều tội lỗi tiền kiếp để xuống cuộc đời này gánh
chịu biết bao nhục nhằn, đau khổ.
Tôi qua Mỹ một thời gian thì ba tôi
tại VN bệnh nặng. Tôi phải cùng em tôi về gặp cha lần cuối. Vì thương cha tôi
cứ không nỡ rời để đi đâu hết. Suốt thời gian lưu lại ba tuần tôi chỉ một lần
về lại xóm cũ để thăm mọi người. Bé Nhè của tôi đã trổ mã để trở thành một thiếu nữ. Nhưng là
một cô thiếu nữ tật nguyền. Hai bàn tay vẫn những đường gân chằng chịt kéo
rút những ngón lại với nhau thảm hại. Một nửa gương mặt sáng ngời trắng trẻo
với đôi mắt thật đẹp. Một nửa kia mắt, má miệng bị kéo xuống vai bằng những
đường gân tồi tệ khiến nửa bên mặt cứ nghiêng nghiêng.
Bé Nhè cũng được đến trường như các
bạn cùng trang lứa, nhưng với bàn tay
thương tật, chữ viết của cháu thảm hại. Cuối cùng chưa hết tiểu học cháu ở
nhà phụ mẹ lo cho em. Thằng em trai lúc đó là một cậu bé kháu khỉnh, đẹp
trai. Mẹ cháu nay đau, mai yếu . Cũng may bên gia đình người cha của thằng bé
không có con trai nên thỉnh thoảng bên đó cũng giúp đở chút ít cho cô Hai
nuôi con. Họ muốn đổi họ để thằng bé nhận tổ quy tông, nhưng cô Hai không chịu.
Cuộc sống của bé Nhè là một chuỗi |
những bi ai và nghèo đói. Tôi gửi lại một ít quà cho hai mẹ con và trở lại Mỹ.
Chúng tôi cũng phải đối diện với bao nhiêu khó khăn của một gia đình HO hội
nhập vào đời sống Hoa Kỳ.
Tôi để ý và theo dõi có cơ quan thiện
nguyện chỉnh hình nào đến VN không để giới thiệu cháu. Nhưng tôi thất vọng vì
tầm với mình hạn hẹn, vì khả năng ngoại giao không có và nhất là tài chính
nghèo nàn. Tôi không đủ khả năng đài thọ cho Bé Nhè giải phẩu lại đôi bàn
tay. Tôi hay mang vào giấc ngủ nụ cười và tiếng nói của bé Nhè. Tôi nhớ hai
bàn tay tật nguyền giữ lại chén nước mắm tôi gửi cho mẹ cháu. Tôi bị ám ảnh với
một lời ậm ừ hứa hẹn với ước mơ của Bé Nhè ngày cuối cùng rời khỏi VN.
Cuộc đời của những mảnh đời khốn khổ
VN luôn là những vết hằn sau cuộc chiến. Nếu không có ngày 30 tháng Tư thì mẹ
cháu đã đem cháu trở lại bệnh viện. Dù có buông ra bao nhiêu lần trách móc người mẹ nông cạn,
nhưng những người Bác Sĩ VNCH từ tâm sẽ nhận cháu lại và điều trị. Cháu tôi sẽ
không bị thảm cảnh như bây giờ. Bao nhiêu phái đoàn từ thiện về VN giúp đở những
người tàn tật. Bao nhiêu Bác Sĩ giàu lòng nhân ái bỏ tiền của, công sức về VN để giúp những bệnh
nhân nghèo. Nhưng cũng là muối bỏ biển giữa một xã hội có quá nhiều hiên tượng
bi thương. Một cô bé tàn tật ở một vùng quê làm sao biết được kịp thời những
ân nhân đã đến. Làm sao có đủ tài chính để đài thọ một chuyến rượt bắt đúng
lúc phái đoàn đến nơi nào. Và hơn thế nữa làm sao đủ khả năng để được ghi tên
vào một cái list điều trị mang tính cách nhân đạo như vậy. Đồng tiền và thân
thế luôn đè bẹp và nhận chìm những mãnh đời khốn khó như bé Nhè cháu tôi.
Cô Hai má bé Nhè đã mất vì bệnh ung
thư gan sau một thời gian vật lộn đau đớn với cơn bệnh. Thằng em trai được
cha bán đất đài thọ một cuộc sống đầy
|
đủ nhưng thiếu giáo huấn, nên bê
tha chè rượu chẳng chịu học hành. Nó trở nên mất dạy, du đảng trong những
ngày cuối đời tội nghiệp của cô Hai. Bé Nhè phải đi làm mướn kiếm tiền nuôi mẹ.
Trong cái bon chen, xão quyệt của xã hội VN không phân biệt tốt xấu. Trong một
thực tại chỉ lấy bạo lực và tham vọng làm mục tiêu, bé Nhè như con chim bị
gió bão vùi dập tả tơi.
Tôi không dám kể tiếp những gì xảy
đến cho bé Nhè sau khi mẹ mất. Cuộc đời của cháu hiện nay vượt ngoài tầm tưởng
tượng của mọi người. Thôi hãy để cháu yên như vậy. Hãy để mọi người nghĩ đến
một bé Nhè tội nghiệp nhưng đáng yêu. Hãy để con bé mãi mãi là một thiên thần
bị đọa, sống cho hết kiếp người trong
thân xác tật nguyền trả nợ thế gian từ tiền kiếp.
Dì Tư lặng lẽ lau những giọt nước mắt
lăn trên đôi má.
Bé Nhè ơi! Dì xin lỗi con, dì đã
không thể thực hiện ước mơ ngày nào của con.
Ước mơ chỉ làm một người con gái
bình thường nghèo nàn. Dùng hai bàn tay của mình lao động để mưu sinh. Hai
bàn tay! Ờ! chỉ là hai bàn tay lành lặn như tất cả mọi người. Hai bàn tay dù
chai sạm cũng được. Nhưng chỉ xin là hai bàn tay với 10 ngón hoạt động bình
thường. Không có những sợi dây gân chằng chịt trì kéo những ngón tay như trì kéo cả một cuộc
đời.
Con chỉ xin nhìn thẳng cuộc đời bằng
hai con mắt chân thật. Chứ không phải tật nguyền quẹo đầu nhìn xéo qua nửa con mắt
bị kéo lệch thảm thương.
Có phải chăng cuộc đời này là bể trầm
luân, là hư không là vô nghĩa nên con chỉ nghêng người nhìn đời bằng nửa con
mắt với hai bàn tay quờ quạng chơi vơi.
Bé Nhè ơi! Dì Tư xin lỗi con.
Xin lỗi con nhiều lắm vì đã không
có một đôi đủa thần biến đổi đời con.
Nguyễn thị
Thêm.
18/9/2015.
|
Saturday, September 19, 2015
Truyện Ký: ƯỚC MƠ CỦA BÉ NHÈ (5) - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment