Saturday, September 26, 2015

Tùy bút: THU CỦA TÔI (1) - Nguyễn Thị Thêm



Tôi và Thu ở chung một xóm. Cái xóm nhỏ của một làng quê nghèo.
Con đường nhà tôi qua nhà Thu phải đi qua nhà thờ. Nhà thờ nhỏ , cũ kỹ không được tân trang sau biến cố năm 75 nằm chơ vơ lặng lẽ. Trước nhà thờ là hang đá. Hang đá loang lổ xám xịt. Chúa hài đồng nằm trong máng cỏ quạnh quẻ đơn côi,  . Chú lừa con đứng trang trí đã bị mất một vành tai.  Một số lớn giáo dân đã bỏ đi tìm nơi khác sinh sống.  Buổi lễ nhà thờ thưa thớt vắng người .  Gác chuông đứng chơ vơ, mỗi chiều buông hồi chuông buồn "đính đoong" của ông trùm ngoan đạo.Những bước chân con chiên đến đây ngượng ngập, lo lắng vì sợ vì bị theo dõi.Tan lễ là vội vã đi về.
Tôi không theo đạo và Thu là một con chiên nhỏ. Chúng tôi hay ghé vào hang đá này và Thu thường quỳ xuống cầu nguyện. Bàn tay nhỏ bé đưa lên làm dấu thật dễ thương. Thu kể về những ngày họ đạo đông vui trước ngày "Giải phóng" Em le lưỡi nhún vai nói hai chữ này rồi cười cười:
-Sao được giải phóng rồi mà nhà thờ bị bỏ phế vậy anh?
- Anh không biết ?
-Bộ cán bộ không thích Chúa hả anh?
-Anh cũng không biết.
-Sao cái gì anh cũng không biết, em hỏi mẹ mẹ nói" Đừng hỏi bậy bạ. Coi chừng có người nghe."
- Thì em đừng hỏi.
-Thế nhưng mẹ lại bảo hãy yêu kính Chúa vì Chúa rất nhân từ. Chúa nhân từ sao cán bộ lại ghét.



- Anh cũng không biết.
- Thế anh có yêu Chúa không?
- Anh không có đạo . nhưng anh thấy Chúa cũng thật dễ thương và đẹp.
- Vậy anh yêu ai.
- Ba Mẹ và ông bà
- Không! Em nói ông gì cao hơn ba mẹ .
- Ờ! Ông Phật. Mẹ anh nói ông Phật cũng hiền lắm.
Tôi nói với Thu như vậy vì tôi thấy Mẹ hay quỳ xuống lạy mỗi đêm. Mẹ quỳ thật lâu sau khi các con đã ngủ. Trên bàn thờ có hình ông bà cố tôi thấy có hình một ông Phật mắt nhắm lại, tay chấp ngồi dưới một gốc cây . Mẹ nói đó là ông Phật Thích Ca. Ổng là Thái Tử, giàu lắm mà bỏ hết đi tu.
Tôi cũng đem kể lại cho Thu nghe và giữa chúng tôi, ông Phật hay Chúa đều tốt như nhau. Chúng tôi là những đứa bé con nhà nghèo cùng học chung một ngôi trường làng nên quấn quít và hiểu nhau nhiều.
Gia đình Thu là gia đình người Bắc công giáo. Thu không biết nhiều về gia đình vì Thu còn quá nhỏ. Nhưng theo má tôi kể lại là ông bà Thu đã theo tàu há mồm từ Bắc vào Nam năm 54. Thu bảo em tên Thu vì mẹ sinh em vào mùa thu  mà bà thì lại rất yêu mùa thu Hà Nội.
Bà thường kể miền Nam nắng nóng không có mùa thu nên chả có gì lãng mạn. Mùa Thu Hà Nội đẹp nhất cơ đấy. Những hàng cây rũ lá mộng mơ, những con đường thật đẹp và những kỹ niệm về Hà Nội nhỏ nhặt còn vương lại trong đầu óc ngây thơ  thuở bà còn bé.
.

Thu thật dễ thương trong mắt tôi, em ngây thơ, trong sáng. Còn tôi tuổi mới lớn thấy có cái gì khang khác mỗi khi Thu ngã vào tôi vòi vĩnh như một em bé. Tôi thích nhìn em cười và thích nghe em nói. Ăn một chút gì ngon là tôi lại nghĩ đến em và muốn đem đến cho em ăn để nhìn hai hàm răng nhỏ nhắn cắn ngon lành. Má nói" Cái thằng Tuân đã dậy thì rồi. Giọng khàn khàn vịt đực.
Thế nào là dậy thì tôi không hiểu, nhưng trên mặt tôi đã có những vết mụn xấu xí chớm mọc và tiếng nói như bị chận lại khàn đục kỳ kỳ.
Tôi hay nóng nảy , bực bội , cơ thể như muốn thoát xác để cao hơn, lớn hơn và mạnh mẽ hơn.
Một chiều sau giờ tới trường, tôi theo Thu lởn vởn ở sau nhà thờ, hai đứa nhặt những hoa sứ để kết lại làm thiên thần. Thu mang vương miện hoa sứ thật đẹp. Còn tôi tôi nói :
- Anh không đội vòng hoa đâu. Anh là con trai mà, anh phải đội cái khác.
Thu mím đôi môi nhỏ một hồi rồi nói:
-Em biết rồi, anh phải làm vua.
Thế là Thu bắt tôi hái lá và chúng tôi kết thành một cái mủ lá để đội lên đầu.
Hai chúng tôi quỳ bên chân Chúa Hài Đồng. Thu lâm râm cầu nguyện, tôi nghiêng người lén nhìn Thu và có cảm giác hai đứa giống như vua và hoàng hậu trong một bức tranh vẽ tôi đã thấy.
Tôi hay dắt Thu ra bãi xem nhóm con trai chúng tôi đá banh . Mỗi khi tôi có banh trên chân là nghe tiếng Thu hét lớn cổ động.
-Nhanh lên, nhanh lên...sút.
(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment