Saturday, September 19, 2015

Truyện Ký: ƯỚC MƠ CỦA BÉ NHÈ (3) - Nguyễn Thị Thêm


Trong số những người lính đó, cô Hai đã chọn được một người, họ ăn ở với nhau như vợ chồng và không hề sinh ra và nuôi được đứa con nào.
Mỗi lần cô có mang gần tới ngày sinh thì sinh non. Có khi sinh ra thì chết. Cô nghe lời người ta làm dấu trên người đứa bé rồi chôn. Sinh đứa khác thì cái dấu đó lại xuất hiện nơi đứa bé mới sinh. Cô sợ quá vì người ta bảo là con lộn. Là hồn oan của những đứa con cô từng phá thai về trước hiện lên báo oán.
Cô đã đi rất nhiều thầy để chửa chạy, uống nhiều bùa, ngãi, đi nhà thờ, đi chùa để trục cái hồn oan cứ theo bám lấy cô. Nhưng rồi vẫn không được.
Thật may, lần mang thai cuối cùng cô gặp một người thầy pháp từ Đà Nẵng vô Nam thăm gia đình. Gặp cô tình cờ trên một chuyến xe lam. Ông thầy nhìn cô và nói:
-Xin lỗi ! Cô có thể cho tôi coi tay cô một chút không?
Cô xòe tay ra, ông thầy nắm thật chặt tay cô và nhìn vào mắt cô như thôi miên. Cô thấy một luồng khí lạnh xuyên sau gáy chạy dài dọc xương sống. Ông thầy bảo cô:
- Nếu muốn nuôi được con thì tìm gặp tôi gấp. Tôi chỉ ở lại đây chỉ một tuần nữa là tôi về quê.
Về nhà cô kể chuyện cho ông bà  Bắc và chồng nghe. Cuối cùng họ quyết định tìm đến  nhà mời ông thầy này về trị bệnh.
Ông Thầy về lập đàn tràng, cúng bái làm phép và bắt cô tắm ngâm mình trong nước bùa ba lần. Sau đó làm phép trục vong ra khỏi người cô. Lúc đầu cô rất khó chịu, nóng nảy và bực bội ghê lắm, cô gầm gừ muốn đuổi ông thầy pháp ra khỏi nhà. Nhưng gia đình đã được ông thầy nói trước là hồn vong chống cự nên mặc cô muốn gì họ cũng giúp ông thầy giải vong ra khỏi người cô Hai.



Ông thầy pháp về lại miền Trung, cô Hai không bị hư thai mà sinh ra được bé gái đúng ngày, đúng tháng. Tuy nhiên cô đến khổ với con bé. Vì từ lúc mới sinh ra con bé èo uột cứ khóc hoài. Tiếng khóc của nó vang cả xóm khiến mọi người mất ngủ.
Cô Hai dùng đủ biện pháp, đi khắp các thầy thuốc mà con bé vẫn bủng beo teo tóp. Nó bệnh rề rề, hết đau bệnh này đến bệnh khác. Cô Hai đem nó quăng ra sau nhà má dì Tư để dì Tư bồng vào nuôi cho đổi tay. Cô đem gửi bé vào nhà thờ cho cha làm phép, Đem vào Chùa cho quy y và trên cổ con bé lúc nào cũng mang cái bùa của ông thầy người Trung để lại. Vì vậy con bé được gia đình và xung quanh đặt tên là Bé Nhè, còn trong khai sinh tên gì hàng xóm chẳng ai biết.
Một hôm khoảng gần Tết  nhà bà Bắc bán cháo huyết buổi sáng. Ông Bắc quạt một mẻ than để nướng bánh tráng đa cho bà cả bán cho khách ăn chung với cháo. Bé Nhè lết từ nhà trên xuống nhà dưới rồi không biết như thế nào nó té vào chậu lửa. Hai bàn tay và nửa mặt nằm gọn trong đám than hồng.
Tội nghiệp con bé đã 11tháng tuổi rồi rồi mà chưa biết bò chỉ lết đi một bên. Tiếng thét của nó như xé ruột xé gan người mẹ như cô Hai. Ông bà Bắc từ trên nhà chạy xuống thấy vậy bồng con bé ra . Bà Bắc chụp vội chai nước mắm đổ lên người con bé bảo để trị phỏng cấp thời. Khi đem đi cấp cứu, con bé tưởng rằng không sống được vì cháu đã bất tỉnh. Cả hai bàn tay và nửa người da bị phỏng chín đỏ lòm. Bệnh viện tỉnh  phải chuyển lên bệnh viện  Chợ Rẫy.
Cũng may đó là thời kỳ chiến tranh khốc liệt và y khoa tiên tiến. Bé Nhè được các bác sĩ tận tình chữa trị. Cháu được đặt vào trong phòng cách ly để tránh nhiễm trùng. Cô Hai lên nuôi con nhưng chỉ được bên ngoài nhìn vào qua cửa kiếng. Mỗi ngày chỉ được tiếp xúc với con theo

quy định và phải được sát trùng cẩn thận. Nhìn con trần truồng nằm khóc đòi mẹ, cô Hai thắt từng đoạn ruột.Đến khi da cháu bắt đầu ra da non, bác sĩ dùng băng đặc biết quấn từng ngón tay của cháu và quấn cả thân mình. Đó là phương pháp để da non ra đúng theo kích cở của bàn tay. Bác sĩ cho biết kết quả điều trị rất tốt. Chỉ cần một thời gian da ra đạt yêu cầu thì sẽ cho bé Nhè xuất viện. Sau đó sẽ có kế hoạch điều trị cắt bỏ những da thừa hay vết phỏng trên mặt cháu.
Lúc này bé Nhè đã tỉnh táo và hai bàn tay ngứa ngáy khó chịu nên cháu cứ khóc đòi mẹ. Một buổi chiều, vì quá thương con, lợi dụng lúc không có y tá, cô Hai lén bồng bé Nhè trốn về nhà. Cô không biết rằng thời kỳ này là thời kỳ quan trọng nhất để giúp cháu có hai bàn tay lành lặn như mọi người. Cô chị biết BS nói con cô đã hết nguy hiểm và chờ thời gian về nhà. Trái tim yếu đuối của người mẹ khiến cô hại cả đời con cô phải chịu cảnh tàn tật suốt đời.
Bé Nhè về nhà và những khi da non mọc ra kéo ghì những ngón tay trở thành dị dạng, một bên cổ của cháu da non mọc ra kéo ghì cái cổ quẹn dính một bên vai. Miệng cháu cũng bị kéo méo xẹo và xấu xí tội tình.
Cô Hai bây giờ mới hối hận thì đã muộn màng. Cô muốn bồng con trở lại bệnh viện để nhờ cứu chửa thì cơn lốc tháng tư tràn về. Cả nước như lên sốt, mọi người tan tác lo chạy bảo vệ lấy mạng sống. Người chồng của cô lo bỏ vũ khí chạy về nhà cha mẹ ruột và cô trở thành một người mẹ đơn thân với đứa con tật nguyền.
Có một điều hết sức khó hiểu là sau khi bị tai nạn, bé Nhè như qua khỏi cái đốt bịnh đau . Cháu ăn ngon, ngủ được và không còn bệnh hoạn èo uột như trước. Nhìn cháu với hai bàn tay rút lại chằng chịt những gân dì Tư thương lắm. Dì hay nắm bàn tay bé Nhè và áp nó vào lòng. Biết làm sao giúp nó bây giờ, làm sao giúp con bé có lại gương mặt bình thường. 
(Còn tiếp)

No comments:

Post a Comment