Saturday, September 26, 2015

Tùy Bút: THU CỦA TÔI (3) - Nguyễn Thị Thêm



Người ta đã tìm được Thu. Xác em tấp vào một gốc cây bị đánh bật rễ ngã nghiêng bên bờ suối cuối nguồn.  Chiếc xe đạp bánh sau bị móc vào rễ cây bập bềnh theo nước. Mặt em úp xuống. Vạt áo dài nhuộm đỏ màu đất phù sa. Một đêm no nước, thân xác em như phình ra tội tình.
Người ta đem em về, nhưng tục lệ cử kiêng xác em không được đem vào nhà mà quàng trong một cái hòm gỗ đặt ngoài sân dưới cái lều bà con che tạm. Tiếng khóc của gia đình vang lên não nuột. Tôi không còn tha thiết gì bài vở. Hình ảnh em quơ quàng, chới với khi bị nước đánh xấp trôi đi ám ảnh tôi từng giờ.
Tôi như điên loạn, tôi che dấu cảm xúc của mình, tôi không dám la lớn, hét to, tôi giận mình bất lực, tôi tức tôi không đi sát bên em để kéo em lại. Tôi thù ghét những người cưa đốn cây rừng, tôi ghét ông trời, tôi giận cơn mưa, tôi muốn chặt phăng câu cầu oan nghiệt. Tôi thấy chiếc áo trắng em cuốn theo dòng nước, tôi thấy đôi mắt em mở to ngơ ngác. Tôi thấy dường như Chúa hài đồng đưa tay nắm lấy tay em. Tôi nghe tiếng chuông đính đoang đính đoang, tôi nghe người ta cầu nguyện . Tôi thấy tôi nắm tay em, bàn tay dịu mềm và nụ cười rạng rỡ. Tôi muốn đưa tay em lên hôn, một cơn chớp lóe lên,

mưa xối xả, tôi chạy trong mưa,.em chạy trong mưa, tôi gọi em thảng thốt Tôi sốt ngay sau hôm đó. Đám tang em tôi nằm bẹp trên giường. Má không cho tôi đi theo đám bạn đến phúng điếu em. Tôi mơ màng nghe cả nhóm lao xao tới thăm, tôi nghe má tôi thì thầm  và tôi thiếp đi trong tiếng kêu của em gọi tôi kinh hãi trong vô vọng.Nhiều năm qua rồi, tôi đã không còn ở cái xóm cũ có em ngày đó. Tôi đã đi theo gia đình xuất ngoại và đã ra trường làm việc. Bên này trời đất có đủ bốn mùa và mùa Thu rất đẹp. Mùa Thu Virginia với những
hàng cây đổi màu vàng rực. Những con nai ngơ ngẩn lang thang. Mùa Thu lá rụng bay bay theo gió. Trời se sắt lạnh và tôi hay đi dài theo con đường dọc theo con suối để nhớ mông lung.
Tôi đã chạm vào mùa thu thật sự. Đón nhận hương thu bay theo gió và hưởng tất cả thi vị dịu dàng, lãng mạn của thu. Nhưng trong tôi hình ảnh Thu vẫn mơ hồ ẩn hiện. Em với tôi như kỹ niệm, như sự sống, như cuộc đời.
Thu của tôi đã đi xa, vĩnh viễn đi xa như thời thơ ngây tuổi trẻ của tôi không còn.

Tôi hái một lá thu vàng thổi bay theo gió.
- Bay đi, bay đi  chiếc lá nhỏ mùa thu dễ thương.
-Bay  đi, bay lên cõi vĩnh hằng tươi đẹp, Thu thiên thần ngày đó của tôi.


Em đã đi xa " mùa Thu Hà nội."
Còn lại bên tôi Thu Virginia.
Những chú nai vàng lạ lẫm bước ra.
Đứng ngơ ngác như tìm ai đã mất.

Tôi nhớ em, từng mùa thu ngây ngất.
Lá thu vàng bay giữa nắng mùa thu.
Cái chết tội tình, cô độc , hoang vu
Em chới với như lá thu rơi rụng.

Thu của tôi! dáng học trò bé bỏng.
Lời tỏ tình chưa kịp nói trên môi.
Nụ hôn đầu  trong giấc mộng đơn côi.
Em trong trắng cho tình tôi e ấp.

Vĩnh biệt em yêu, mùa thu đã mất.
Chỉ còn đây thu của những hoài mong.
Đừng chạm vào em, một vết thương lòng.
Mãi mãi nằm yên, trong tim thổn thức.



NGUY ỄN THỊ TH ÊM
Viết cho một người em
Mùa Thu Virgina 2015

No comments:

Post a Comment