Saturday, September 19, 2015

Tùy Bút: BÉ - Minh Tây



     Dù chưa đầy hai tháng bé đã biết cười, biết nói.  Cái miệng cứ nhọn ra cố gắng phát ra âm thanh đầu đời làm xót xa tâm hồn ta lắm.
     Bé chào đời không phải do sự mong chờ từ cha mẹ nên lạc lõng bơ vơ khi còn đỏ hỏn.  Mẹ mãi đam mê trong sự sa đọa, ba vẫn còn không thể lo cho cuộc sống chính mình.  Thế nên chừng biết được sự hiện diện của bé nơi nhà người quen không mẹ kề bên, người cha vội tìm phương tiện đưa về nhà, chờ mọi thử nghiệm để hợp luật mà sống bên nội. 
     Sáng bé đến nhà tôi vẫn còn say ngủ, miệng hết cười lại mếu theo sự dạy dỗ của mụ bà thật dễ thương.  Rồi tỉnh giấc ngọa nguậy tìm sữa, thấy có người đến bé toét miệng cười, hoặc khóc thét lên khi tả ướt.  Cái miệng nhỏ xíu bú chùn chụt, rồi bé ợ thật lớn tiếng khi được vác lên vai, xoay trở đầu cố ngóc khỏi bờ vai… Sau khi thay tả, mát-mẻ sạch-sẽ bé quơ tay chân tập nói, cái miệng cứ chót lên hàng ngày mãi đến hai tuần sau mới ra tiếng “cưa cưa”.  Đến giờ tắm bé lại khóc, nghe tiếng nước lại im lặng chờ đợi.


Vuốt nhẹ xà bông theo giòng nước ấm, tóc mềm mại, làn da mịn màng, cố mở bàn tay nắm chặt để rửa mà nghe thương chi lạ.  Cặp mắt bé vẫn tròn xoe nhìn ta chờ từng sự chăm sóc, thương yêu, chìm trong giấc ngủ thần tiên.  Bóng tối vừa đến cũng là lúc bà nội đến rước bé về. 
     Mặt trời vừa lên bé lại đến.  Vừa nhìn thấy tôi bé đã quơ tay chân mừng rỡ, miệng thì cười toe-toét.  Có lẽ ba ngày ở nhà nội bé nhớ tôi thì phải.  Ẳm bé khỏi nôi mà lòng tràn ngập yêu thương.  Hôm nay bé thức chơi và tập nói nhiều hơn.  Sau giấc ngủ trưa, đang bú thì ba bé gọi về cho biết tòa đã phán “một tuần bé ở với mẹ, một tuần ở với ba”.  Thương bé quá!  Mong rằng từ nay mẹ bé sẽ hồi tâm mà chăm sóc con hầu bé sẽ lớn lên trong tình thương mẫu tử trọn vẹn.
    

Thì thầm cho bé biết hôm nay về nhà mẹ, dặn dò bé phải ngoan … Đôi chân mày bé chợt cau lại, bú xong cũng chẳng cười như mọi lần, chọc nói cách mấy bé vẫn giữ nét mặt đó.  Tim tôi chợt thắt lại, không lẽ bé nhớ và hiểu khoảng thời gian buồn của những tuần đầu đời?  Cố nén những giọt nước mắt, ôm bé vào lòng mà thương xót xa.  Xe đã khuất mà tôi vẫn đứng đó lòng thầm vái van cho tuổi trẻ khắc phục được bước khó khăn nầy để trở nên người tốt mà lo cho gia đình con cái chu toàn hơn.
     Một tuần rồi sẽ qua nhanh, bé lại đến.  Nhưng trong tôi mãi buâng khuâng thương cảm!  Biết bao nhiêu trẻ thơ ngoài kia vẫn còn thiếu thốn tình thương, sự đổi thay cuộc sống rày đây mai đó làm cho trẻ lớn lên trong tủi hờn nên bướng bỉnh, hư hỏng… Vòng tay tôi
quá bé nhỏ, thời-gian quá ngắn ngủi để góp tay giúp
cho tuổi trẻ…

Oe oe tiếng khóc  trong hạnh phúc,
Hay lạc loài thiếu thốn tình thương?
Vòng tay ôm nhẹ vấn vương,
Nguyện đem trải khắp bốn phương nụ cười.

Minh-Tây
8/13092015 

No comments:

Post a Comment