Hè năm đó sau khi thi cử xong, ba tui phán một
câu xanh dờn:
-Con Chín học bao nhiêu đó đủ rồi. Ở nhà phụ má
mày lo cơm nước.
Tui vốn sợ ba nên tuy ấm ức mà cũng làm thinh.
Còn Má tui thú thiệt cũng thương con lắm, nhưng ba tui là vua mà nên bà không
dám hé môi.
Tui cả ngày bận rộn với bầy heo của Má. Không đi
chơi , không bè bạn vì có còn thì giờ đâu mà la cà chỗ nọ chỗ kia.
Một hôm con Ngọc ( con dì Tám bán hàng ở chợ Bình
Sơn) , nó học chung lớp cô Ba với tui vào nhà thăm tui. Nó nói:
-Ủa sao chị không đi coi kết quả. Hôm nay người
ta đọc tên chị om sòm . Chị đậu hạng nhứt kỳ thi vào Đệ Thất rồi đó.
Tui đáp tỉnh bơ:
-Ba tui có cho tui đi học đâu mà ra nghe kết quả.
Thiệt ra tui buồn lắm. Tui chỉ thích học. Tui
muốn mặc áo dài như người ta. Tui cũng muốn ra phố quận để vui với bạn bè.
Thế nhưng tui vốn nhu nhược, không dám cãi lời ba tui. Tui không nói ra nhưng
trong lòng tui tủi thân ghê lắm.
Ba tui trọng nam khinh nữ. Mấy anh tui học lơ tơ
mơ nhưng ba tui lúc nào cũng quyết cho các anh học tới nơi tới chốn. Còn tui.
Hu hu . Cái câu nói bà dì Bảy nói hôm nào cứ xoáy ở trong đầu tui:
-Con Chín đậu Tiểu học là đủ rồi. Học nhiều chỉ
viết thơ cho trai chứ ích gì.
Tui giận bả lắm. Nhờ học biết chữ tui mới đọc
truyện hàng đêm cho bả nghe. Vậy mà bà không giúp tui. Mấy hôm sau đó tui
than nhức đầu không thèm đọc tiếp phần Tiết Đinh San tam bộ nhất bái đi cầu
Phàn Lê Huê cho mấy bả nghe nữa.
Gần ngày nhập học, Cô Ba Xuân nhờ chồng cổ nhắn
ba tui dẫn tui ra cho cô có chút chuyện.
Cô Ba nói với Ba tui là cô rất hảnh diện có học
trò được đậu thủ khoa. Nếu Ba tui không cho học tiếp, cổ sẽ giúp tui học cho
xong Trung học Đệ Nhất Cấp. Nhà tui nghèo, cổ sẽ giúp làm đơn xin học bổng.
Bốn năm Trung học không tốn kém bao nhiêu đâu.
Trước mắt cổ xin tui lại những quyển vỡ đã học cô
trước kia. Tui không biết cô lấy làm gì. Nhưng ơn của cô Ba tui không bao giờ
quên.
Thế là ba tui quyết định cho tui học tiếp.
Tui ra về mà lòng còn bàng hoàng không tin ở tai mình.Ba tui dẫn tui ghé tiệm
may của bác Ba trên đường vào Bình Sơn. Bác đo đạc và may gấp cho tui mấy bộ
áo dài vì gần tới ngày khai giảng.
Ba tui dặn bác Ba may cho tui một cái áo dài
xanh, hai áo dài trắng, hai cái quần, một đen, một trắng kèm thêm câu:
|
-Anh may rộng rộng, trừ hao cho nó bận cả năm.
Buổi tối trước ngày tựu trường Ba tui đem đồng
phục tui về. Vì áo đã ủi sẳn nên má tui nói mai mặc đi học luôn. Những đường
phấn kẻ vẫn còn hằn lên trên đường chỉ may. Quê thiệt.
Các bạn con nhà giàu không có cảm giác như chúng
tui đâu. Áo quần, giày dép đối với họ rất bình thường. Nhưng chúng tui
đó là tất cả những gì mới mẻ và trân quí vô cùng.
Cái áo dài rộng thùng thình vì bận không quen,
phần vì may rộng trừ hao, tui như con ngáo ộp khoác áo long bào.
Cứ nghĩ lại hình ảnh ngày xưa của mình mà tui thương
tui vô cùng.
Con gái vào tuổi này đã bắt đầu trổ mã để lớn. Má
tui bận rộn chuyện nhà và dường như quên đi tui là con gái, có những ước mơ
của tuổi mới lớn. Tui đi học với nhiều mặc cảm và đầy lo lắng cho bản
thân. Khi tui bắt đầu có ngực. Má nói:
-Tốt khoe, xấu che. Phải đè nó xuống không cho
người ta thấy . Thế là bà may cho tui một miếng vải dài để quấn ém bộ ngực
tui lại. Bên ngoài mặc một cái áo lá rồi mới tới áo dài. Khốn nỗi, càng ém cơ
thể càng phát triển. Quấn chặt tức ngực chịu không được nên tui đành để nó tung tăng trong cái áo lá. Một
hôm ba tui thấy vậy mới la má tui:
-Hôm nào lãnh tiền, người ta đem đồ vô bán, bà
mua cho nó cái xú chiêng.
-Xú chiêng là cái gì.
-Là cái áo vú đó. Bi giờ ai người ta cũng bận.
-Tui đâu có biết nó ra làm sao? Ông mua cho
nó đi.
- Cái bà này lạ không.Tui là đàn ông ai mà mua ba
cái thứ đàn bà. Bà làm mẹ gì mà hổng biết lo cho con.
Thế là ba má tui lại cãi nhau một trận.
Kỳ tiền đó. Má dẫn tui đi chợ. Chợ phiên rộn rịp
đông vui. Má tới hàng bán quần áo và ngồi xuống nói nho nhỏ với chị bán hàng:
-Chị bán cho tui cái Xú chiêng.
- Cở nào chị Sáu?
-Ối! Cở nào cũng được. Gói lẹ lẹ lên. Hổng thôi
kỳ lắm.
Các bạn biết không, đó là cái áo ngực đầu tiên
trong đời tui. Cái áo ngực đó chị bán hàng bán theo size má tui nên nó bự tổ
chảng. Tui bận vô muốn khóc mà không dám .Sợ má đánh mà cũng sợ ba tui biết
rồi hai người lại gây lộn. Tui lò mò, tháo ra, sỏ kim may nhỏ lại để mặc đi
học. Chỉ một cái áo ngực nhất y nhất quởn suốt một thời gian dài. Khi đi học
về thì giặt, Có khi phải ngồi hong lửa cho mau khô ngày mai mặc tiếp. Tui nói
má tui mua thêm cho con vài cái nữa. Má tui nói:
-Mua một lần tao mắc cở thấy mụ nội. Thôi khi nào
chị Tư mày dìa má biểu nó mua cho.
Thế là tui đành lấy vải vụn tự cắt may cho mình.
Và tui sáng kiến làm một sợi dây dài để cột ở phía trước giữ lại cho khỏi
tuột.
Có lẽ không ai biết là vào thời điểm đó má tui đã
may tay mấy cái quần lá nem cho tui bận đi học. Quần lá nem là loại quần đắp
một miếng ở mông, không có cái đường xẻ giữa nên phía sau nó như một cái rổ
úp vô. Má nói:
- Như vậy mới che cái mông. Con gái cái ngực và
cái mông là phải che cho kín.
Cầm cái quần trên tay nhiều khi tui đã khóc. Tui
thấy mình thật tội nghiệp,bị nhiều bó buộc tai quái. Tui thèm có một người chị,
một người cở tuổi tui cho tui có chị có em. Má tui chỉ có mình tui là con
gái. Bà muốn bao vây tui thật chặt để tui chỉ ở bên bà. Bà sợ tui hư sẽ xấu
hổ với mọi người. Bà là một bà mẹ thật vĩ đại nhưng cũng thật quê mùa, đáng
thương. Và tui, đứa con gái độc nhất của bà vô tình biến thành nạn nhân.
Cuối cùng, ba tui phải ra tay. Một hôm ông chở mũ
cao su cho sở ở bến Vân Đồn Sài Gòn . Khi về ông trao cho tui một
cái bịch. Ông nói:
-Con gái con đứa cũng lớn rồi, phải mặc mấy cái
này. Ba mua cho con mấy cái xú chiêng và mấy cái quần xì líp đó.
Ôi! Ba của tui. Ông dù rất nghiêm khắc nhưng từ
ái biết bao nhiêu.
Tui cầm mấy món quà của ba trên tay mà xúc động.
Tui muốn ôm ông như ngày còn bé để tỏ lòng cám ơn mà không dám.
Ông bỏ đi lên nhà trên mà tui còn đứng đó tần
ngần.
Thương cái tuổi mới lớn của tui biết chừng nào.
Nguyễn thị Thêm
16/5/14
|
Sunday, May 18, 2014
Hồi Ký: CHÚNG MÌNH 3 ĐỨA (Phần 3) - NTT
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Hay quá chị T
ReplyDelete