... Em yêu, ngay giây phút này nếu
em có mặt ở đây - bãi chiến trường còn đang bốc khói - đưa đôi mắt nhìn quanh căn cứ của những người lính biên phòng em sẽ thấy tất cả đều đã tang hoang trong cơn bão lửa. Trận chiến bắt đầu từ đêm hôm qua kéo dài đến tận chiều
nay thật là khủng khiếp. Em thấy
không? Xác chết nằm ngổn ngang khắp
nơi, có nhiều xác vẫn còn đang nằm vắt vẻo trên hàng rào kẽm gai, nhiều xác nằm chất đống ngay trên những bãi mìn chống xe tăng, chống chiến thuật
biển người quanh căn cứ.
Em
hãy nhìn gần quanh em , Xác chết của những người lính và của những người phía
bên kia nằm lẫn lộn cùng nhau trong trận đánh cận chiến cuối cùng mà bọn
họ đã mong sẽ chiếm lỉnh được trận địa. Xác những người lính
trấn biên mặc quân phục dù hoa nằm ngay cạnh xác những người mặc quần áo kaki
màu cứt ngựa. Những đôi giày đinh nằm cạnh những đôi dép Bình
Trị Thiên, những chiếc nón sắt lăng lóc cạnh những cái nón cối lổ chổ đầy
vết đạn. Máu thịt của những người chết vương vãi trên những công sự
phòng thủ, trên ụ súng, trên hố cá nhân và trên cả những giao thông hào.
Bây
giờ em hãy nhìn ra sân cờ giữa trại. Ở đó, ngọn cờ gãy gập nhưng
vẫn còn treo lủng lẳng trên thân cờ và lá cờ vàng ba sọc đỏ tuy đã
rách bươm vẫn cố phất phơ theo từng đợt gió nóng từ đất Lào thổi
sang. Dưới chân cột cờ em có thấy không? Xác những Sĩ quan và xác những người
lính trại tử trận đã được mang đến
và đặt nằm ngay ngắn bên nhau, kế đó là những băng ca và poncho
trải dưới đất cho những thương binh nằm. Họ chỉ được băng bó tạm
thời và đang chờ trực thăng đến để tải thương.
|
Tiếng
rên rỉ vì đau đớn, tiếng kêu khóc gọi cha gọi mẹ của họ làm chiến
trường càng thêm thê lương tang tóc. Khi người ta đang yên vui hạnh
phúc, đang sống an lành thì có mấy ai đã nghĩ nhiều về cha mẹ,
chỉ đến khi gặp tai ương trắc trở, gặp hoạn nạn hay khi cận kề với
cái chết thì mới nhớ đến mẹ , nghĩ đến mẹ cần mẹ bao bọc chở che.
Trước
những xác chết và những thương binh em có thây một người lính trẻ - một sĩ
quan còn rất trẻ đang ngồi khóc trên chiếc nón sắt của mình hay không?
Hai
sĩ quan cùng khóa, cùng tốt nghiệp Trường sĩ quan Thủ Đức và cùng
về đơn vị
này một ngày với gã đã hy sinh. Hai năm làm lính rừng trấn
biên ở đây đã kết chặt thân tình cả ba lại với nhau, bây giờ
thì chỉ còn lại gã ngồi đây trên bãi chiến hoang tàn . Gã ngồi trên
chiếc nón sắt và nhìn vào hai tay của mình. Hai bàn tay này ngày xưa đã viết
nên những bài thơ tình lãng mạn, những bức thư tình trao chuốt mà cô gái học
cùng trường gã thầm yêu không bao giờ nhận được. Bàn tay đó giờ đây đã bao
nhiêu lần siết vào cò súng? Bao nhiêu băng đạn đã bắn đi và bao nhiêu lần bấm
vào chốt mìn cho những tiếng nổ vang trờixé tan màn đêm, dập tắt đi những
tiếng hò reo man rợ và đốn ngã không biết bao nhiêu người đang cố tràn
vào.
Em
ơi, nếu em hiểu được những giọt nước mắt của người lính trận có ý nghĩa như
thế nào thì em cũng sẽ biết rằng những đau khổ, những muộn phiền vì cuộc tình
vừa tan vở của em nào có đáng là bao.
Người
lính trẻ vẫn còn ngồi ở đó, gã không biết rằng ngoài kia bóng đêm đã dần
buông , đã bao trùm lấy gã và nuốt chửng gả tự lúc nào....
Người
lính trẻ ngày xưa bây giờ đã già. Ông không còn mặc quân phục màu hoa dù,
không còn đeo những huy chương đỏ xanh trước ngực, không còn những bông hoa
mai trên ve cổ áo. Hai bên hông của ông cũng không còn kè kè khẩu súng ngắn
và con dao rừng sáng xanh ánh thép lạnh lùng. Dù vậy, trong cùng tận tâm hồn
ông vẫn luôn luôn là một người lính, vẫn không quên đoạn đời mà ông đã trãi
qua. Nếu thời gian đẹp nhất đời của ông là thời áo trắng thì thời gian đáng
sống và sống có nhiều ý nghĩa nhất của đời ông lại là thời gian ông ở lính.
Nước mắt ông đã rơi ở trại biên phòng Pleime, đã rơi trong tháng tư đen và
giờ đây trái tim ông vẫn còn hoài thiết tha với một quê hương có tên gọi Việt
Nam. Nước mắt ông lại rơi mổi lần nghe lại bài Quốc ca, mỗi khi xem lại hình
ảnh của lần diễn binh thuở nọ....
Ngày
xưa nước mắt người lính trẻ đã rơi và bây giờ nước mắt của người lính
già vẫn còn rơi cho một quê hương đã quá xa và một quãng đời còn bỏ
lại....
May/2014
|
Friday, May 16, 2014
Bút Ký: NƯỚC MẮT NGƯỜI LÍNH TRẺ - Huỳnh Phạm Nguyễn
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Bài viết đọc cãm động, cám ơn anh ! Người chiến sĩ VNCH
ReplyDelete