Saturday, April 25, 2015

Hồi Ký: XUÔI NAM - NKP



Xuôi theo đoàn tàu Thống nhất tôi và Bố về lại miền nam thân yêu...
Tiếng tàu chạy xình xịch và nỗi nhớ nhà làm cho lòng tôi nôn nao khó tả...Tôi cố dỗ giấc ngủ nhưng ̣đành bất lực với chính mình..
Tôi dõi mắt nhìn ra xa...
những núi đồi hùng vỹ rừng núi chập chùng và những cánh đồng lúa vàng ươm hứa hẹn cho một muà bội thu...Quê hương tôi đẹp và trù phú...mỗi một miền trên đất nước là mỗi một nét đẹp đặc trưng và riêng biệt không tài nào so sánh được...Nếu như thiên nhiên ban tặng cho miền Nam đất đai trù phú thì lại cho hai miền Trung bắc những khắc nghiệt của thời tiết...Bù lại hầu hết những nhân tài và lãnh tụ đều xuất thân từ hai miền Trung,Bắc...thế đấy khi Thượng Đế đóng lại
một cánh cửa thì Ngài lại hào phóng mở cho nhân loại một cánh cửa thứ hai...Trong giấc ngủ chập chờn tôi bắt gặp ánh mắt ưu tư và đầy phiền muộn của Mẹ tôi ...Bà yêu quí các con nhưng đành phải nuốt lệ vào lòng cho các con đi tìm cái sống trong cái chết...Tuổi thơ của Mẹ là những chuỗi ngày đầy vất vả lo toan nên hơn ai hết bà biết rất rõ cái giá của ăn học ...quyết định cho các con ra đi dù lòng Mẹ đau xót nhưng cũng đành ngoảnh mặt nuốt lệ vào lòng cho con yên tâm ra đi...Khi tôi vừa về đến đầu ngõ thì người ra đón tôi đầu tiên là cô ba Cầm hàng xóm thân thiết của bố mẹ tôi...cô ôm chầm lấy tôi mà khóc vì cứ ngỡ là tôi và B̀́ố đã vượt biên mất rồi...Mẹ đón chúng tôi bằng nụ cười tươi rói Bà vui lắm khi tôi và Bố đã trở về bình an và hoàn thành tâm nguyện của Bà...Chị Tuyết vì cảm thương nỗi đơn chiếc đã rời nhà về đây sớm tối kề cạnh và an ủi cho bà...Bữa cơm gia đình tuy đạm bạc nhưng ngon đến lạ lùng Mẹ tôi không ăn bà chỉ hói han tôi về tất cả anh em họ hàng của bà mà mắt long lanh những giọt lệ...Tôi hiểu Mẹ rất nhớ Hà Nội nhưng hoàn cảnh kinh tế khó khăn bấy giờ cơm không đủ ăn áo không đủ mặc thì nghĩ làm gì đến chuyện hồi hương...Tôi mang tất cả những bức ảnh mà tôi đã tu bổ mộ phần tươm tất ra cho Mẹ xem như một chứng nhân cho công việc của mình ...Mẹ tôi miệng cười nhưng lệ rơi đầy trên má...
NKP

No comments:

Post a Comment