Tôi
16 tuổi ngày Miền Nam Việt Nam
thất thủ, tuổi đầy mộng mơ :"Khi ấy em còn thơ ngây,đôi mắt chưa
vương lệ sầu",cái thân cao lều nghêu to lớn nhất nhà, trở thành người
Lái xe kéo cái remorque chứa đầy rác và thùng nước .... Để làm phân hữu cơ,
bón cây cho mãnh vườn mà Bố Mẹ tôi Tăng gia sản xuất, nhà mình
nghe theo CM, Lao Động là Vinh Quang, lang thang là Chết đói.....
chạy
xe gắn máy kéo cái remorque chở Mẹ, P và H ngồi bên, và cứ mỗi lần thấy bạn
học, tôi xấu hổ, vội vàng kéo nón lá xuống che mặt, bây giờ ngồi nhớ lại ,
tôi thấy mình sao Bợm quá, như con Trai vậy. Vì có xấu hổ cũng phải lao động
hàng ngày sau giờ học thôi, các Anh chị tôi lúc đó đang học ở Sài Gòn. Mẹ
tôi biết chuyện nầy, nên hay an uỉ chúng tôi "cố gắng đi con, không thì
họ đuổi đi Kinh Tế Mới thì còn khổ hơn nữa"
Những
ngày đi làm Thuỷ Lợi cho GĐ, tôi cũng xung phong đi đại diện cho GĐ
mình, Mẹ dù có xót cho con gái thứ 5 của mình dầm mưa dãi nắng cũng khuyến
khích tôi "gắng đi con không thì họ nói mình tư sản. "Những ngày đi
Thuỷ lợi lại là những ngày vui nhất của
|
bọn tôi, vì cả khu chợ chúng tôi cùng
trang lứa như Thạch (Thầy Chùa, anh Đen, bảy Xệ, Bình đi làm công tác chung nên bọn tôi vui như cái Chợ Long Thành vậy, buổi trưa bọn tôi bầy cơm trong
lon ra nhau ăn, cười đùa cho qua cơn mệt,tôi da đã ngâm ngâm, đen thêm
như cột nhà cháy, bạn tôi khen tôi da bòn quân. Ngày
đầu tiên Gia đình tôi và tất cả các tiệm buôn bán lớn bị Đánh Tư Sản, lúc bấy
giờ mới 5 giờ sáng, tiếng đập cửa sắt thật to, dù đang ngủ ở lầu hai, tôi và các
em cũng vội vàng thức dậy chạy vội xuống xem chuyện gì, Bố tôi vội vàng bật
đèn xem ai, thì ra những cán bộ CS họ nói Mẹ tôi giao toàn bộ tài sản cho họ kiểm kê, nói là kiểm kê , chứ thật sự là cướp tài sản nhân dân giữa
ban ngày có giấy tờ thôi, Mẹ tôi run rẩy đưa chùm chìa khoá cho tôi để
mở tủ sắt đem toàn bộ các khay vàng ra cho họ đếm, một cán bộ tham lam đã nói
với Mẹ tôi là Còn thiếu một món nữa, Mẹ tôi ngơ ngác hỏi lại, tất cả đã ở
đây, anh ta đưa tay chỉ vào đôi bông tai cẫm thạch nhận hột xoàn tấm, mà Mẹ
tôi đã mang bao nhiêu năm nay, Mẹ tôi vội tháo nó ra, tôi nói với anh ta, đây
là tư trang của Mẹ tôi chứ không phãi nữ trang bày bán, Me tôi ngăn tôi cãi
tay đôi với họ. Tôi thật không biết toàn bộ số nữ trang của Bố Mẹ Tôi vào túi
các Quan nào,và Ba tôi đã bỏ lại tất cả những gì, họ đã đổ mồ hôi công sức
ra gầy dựng với số tiền Hưu và tiền công làm Thư ký cho Đồn Điền Cao su Bình
Sơn, sau ngày bỏ đất Bắc di cư vào Nam. Họ chỉ sửa sai cuộc Đánh Tư Sản
thời đó, bằng cách đền lại vài lượng vàng cho Chị và Em tôi sau khi Bố đã rời
VN năm 91.
Vì
những Biến Cố lớn đã xảy ra với GĐ tôi, tôi đã chăm chú học hành vì hiểu
rằng tương lai của mình và GĐ phải dựa vào mảnh bằng Đại Học mình có...
KLNT
|
Saturday, April 25, 2015
Hồi ký: BA KHÔNG BỐN BẢY LĂM - KLNT
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment