CÚI MẶT (2)
Thường
thì đàn ngựa sắt 3 con chở nhau ra Bến-Cam ngồi trước hiên nhà Ngũ công-chúa
mà ăn bưởi chấm muối ớt, thưởng thức món khoai mì trộn dừa cuộn rau sống chấm
mấm nêm; dạo qua nhà ông bà ngoại ăn cam sành thưởng thức cây kiểng uốn hình
nai… hay ra bờ ruộng tựa thân dừa nhìn bạn bì bõm trong sình ruộng. Lại trở ra theo con đường mòn cát trắng lên
lộ tiếp tục ra Phú-Hội. Những con ngựa
sắt vội vàng tựa thềm cao để chủ vào chào mẹ Nhứt Long, rồi xì xụp uống tô nước
trà đậu đen thơm phức, dạo vườn hái chôm chôm, sau đó không quên mở lu lấy
gáo dừa uống nước mưa ngọt mát. Tết
thì theo các nàng thăm bà con để được ngắm những cội mai già rực vàng theo lối
vào nhà. Sầu riêng PH ngon tuyệt vời,
cũng như đồng lúa xanh bát ngát, từ nhà thờ nhìn ra, đang theo gió lượn đẹp
không bút nào tả xiết.
Ngày xưa bọn tôi thường vào rừng cao-su
lượm những hột nâu đen bóng ngời, dùng vỏ ghép thành chong chóng thổi, say
sưa dẫm trên lá xào xạt, lén lấy mũ cao-su quẹt đầy bàn cánh tay quấn làm
banh. Tiếng nổ lốp bốp không ngừng
trên cao, chúng tôi thi nhau chạy nhặt quên cả giờ giấc.
Tuổi trung-học chúng tôi ngược Văn-Hải,
ngang qua Phước-Nguyên, An-Lợi, Tam-An cô nhi viện, viếng Tiểu Tùng Lâm. Theo phái đoàn y-tế đi phát thuốc cho dân…
RỒI…
Cái êm ả, hiền
hòa chợt òa vỡ với những trận pháo kích, đột nhập của VC vào Long-Thành cũng
như bao nơi khác. Tuổi trẻ chúng tôi
thật tội nghiệp. Họ bắt học-sinh ở những
xã xa đem truyền đơn bỏ hộc tủ, mua thuốc men, làm khai sanh, tải thương … đầu
độc, cưỡng ép tuổi trẻ tham gia phá hoại cái êm đềm của miền Nam!
Cái
thê thảm độc ác là họ lại pháo cả vào trường học, tàn sát dân Huế vào tết Mậu-Thân
(1968)… Nhìn con đường dẫn từ Búng vào An-Sơn
bị đào hố hầm chông cản trở sinh-hoạt hiền hòa của dân lành mà thương vùng đất
măng cục mà buồn da diết. Đêm đêm nhìn
hỏa châu chiếu sáng, rồi tiếng súng xa xa mà lòng đau dạ thắt. Giờ mới hiểu cái sâu độc của VC, dùng chiêu
bài chồng Bắc vợ Nam, hay chồng Nam vợ Bắc để cài người nằm vùng tiếp tế qua
những cái đám giỗ, tiệc tùng… Đứa bạn gái tội nghiệp ở xã nhỏ lại bị trai
tráng VC đánh đấm vào ngực, đầu vì mẹ bị bắt nhốt ở hầm trong rừng sau khi
người anh rễ bị giết bằng mìn… Nghẹn-ngào, tức tưởi vì đau cả thể xác lẫn
tinh thần “… tao phải nghỉ học để đi làm nuôi 4 đứa em gái... Tao đã làm khai sanh, mua thuốc… cho họ. Giờ họ nhốt mẹ tao và đánh đập tao vì họ bắt
bọn tao đi tải thương… “ Những dòng nước
mắt ở cái tuổi 14 chúng tôi thật là xa xót!
Tuổi trẻ chúng
tôi nối tiếp đàn anh, cha ông gìn quê giữ nước. Xót xa lòng bởi sự lừa dối của cộng
quân. Những trái pháo đã giết bạn tôi
dù là dân hay lính, vì họ luôn là kẻ xâm phạm hiệp ước!
26/4/75 tiếng súng pháo kích khắp nơi. Họ đã thực sự tràn vào xóm tôi, những cánh
cửa nằm
|
vùng
mở ra… Tôi biết Long-Thành mất là miền Nam mất, vì Bệ và những người bạn đã
thường thảo luận trong những buổi cà-phê sáng, vùng “tam giáp sắt”...
Tôi chạm trán hai bộ đội mặt còn măng sữa,
ba lô cùng cuốc đeo trước ngực, đang tròn mắt bước quanh trong nhà. Tôi chợt hiểu ngay trong phút giây đó, họ
đang từ trên trời rơi xuống, họ đang ngạc nhiên không thể tưởng tượng được
cái miền Nam họ cần giải phóng lại là nơi thiên đường họ chưa được đến. Tự nhiên tôi thương quá tuổi trẻ Việt-Nam,
hơn 20 năm họ đã bị nhồi sọ cái ảo ảnh CS của trăm năm về trước.
Thủy
lợi, hội họp, đi làm, học tập chiếm cả giờ giấc. Loa phát thanh lãi nhãi suốt ngày, học chính
trị, kiểm điểm lập đi lập lại những điều thật quê kệch trái lòng. Rồi nhìn những người thầy giảng chính trị
ngày ngày ở chợ trời nhìn ngắm những cái ra-dô, xe đạp cũ kỷ … lòng tôi chùng
xuống. Họ là những người máy sống
trong chế độ gạt gẫm ở đáy giếng tội nghiệp biết bao. Rồi tôi lại chứng kiến những cảnh não lòng
của những thủ trưởng, mẹ nuôi… miền Nam, giờ mới cay đắng làm sao với chữ GIẢI-PHÓNG
dại khờ.
Bao người mất nhà đất, của cải, tội
tình, đày ải… bởi vì họ đã sinh và lớn lên trong cái nôi của miền Nam. Cái cảnh 54 tái diễn. Tháng 3 năm 1975 biển Vũng-Tàu đã mang xác
người lánh xa CS.
Một xác người dơ tay cầu cứu,
Nét hãi hùng in mãi ngà thu,
Vì đâu anh mộng viễn du?
Vì sao người lại lánh xa loài người?
Và từ tháng 4 đen đó trở đi đã mang
không biết bao xác người vùi chôn trong rừng sâu núi thẳm, trong biển cả mênh
mông, cũng như bao người trôi nổi bị bán sang xứ người …
Sự
thật của thiên đường CS lần lần sụp đổ của Đức, của Nga. Người VC thì lại thối lui bởi lợi danh. Sự hào nháng, hưởng thụ giàu sang tột đỉnh cạnh
bên những người không nhà cửa bởi sự hám ăn sau bao năm đói khổ, dối
trá. Bốn mươi năm dân sôi gan tím ruột
bởi sự lường gạt cướp bóc trắng trợn, đàn áp bạo tàn, đất đai mất dần vào tay
TC….
Ngần ấy thứ đã trả lời cho cái chủ nghĩa
độc tài bịp bợm mà không biết bao nhiêu người hốt hoảng lánh xa. Từ đời ông
đã rày đây mai vì Việt Minh, đến đời cha con là Việt cộng. Người sống trong cái nôi tự do lại bị ảo ảnh
mà “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng-sản”, người sống dưới chế độ đó thì bị mà mắt,
lạc hậu, say máu giết người không gớm tay… Vật chất, lợi danh đã và đang biến
đổi lòng người “đứng núi nầy trông núi nọ”.
Thử hỏi nếu CS bành trướng sang quê hương thứ hai nầy, có ai còn mạnh
miệng mà kêu gào gạt gẫm chính mình nữa không? Sao không quay lại cùng nhau suy gẫm QUỐC-GIA HƯNG VONG THẤT
PHU HỮU TRÁCH một cách chân chính, rồi hối lỗi và góp sức cứu quê hương Việt-Nam
dấu yêu?
ĐNMT
8/26042015
|
Monday, April 27, 2015
Hồi Ký: CÚI MẶT (2) - ĐNMT
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment