Cũng có những giọt nước mắt rơi xuống
vì quá vui mừng. Tôi đã khóc vì mừng rỡ khi từ Miền Trung về lại Biên
Hòa sau 1975. Dẫn con bước vào sân nhà từ đường, ba má tôi ra đón, tôi
đã khóc thật say sưa, khóc cho sự trở về hạnh phúc. Khóc vì thương cha
mẹ, thương mình và những ngày xa nhà gian lao. Giọt nước mắt mừng vui
thật thoải mái biết bao.
Ngày ông xã tôi được trả về từ trại tù
CS, tôi về nhà sau một ngày làm công nhân mệt nhọc. Xe vừa ngừng ở sân,
anh ấy bước ra. Tôi sửng sốt không nói nên lời và chỉ biết khóc. Niềm
vui vợ chồng sum họp làm con tim như được kết hoa.
Con người khác thú vật là biết khóc và
biết nói để biểu lộ cảm xúc của mình. Hãy cho nhau những tình cảm tốt
đẹp và những lời ân cần trong cuộc sống. Đừng cho nhau những mầm mống
tàn độc để nước nước mắt có dịp thành hình.
Bây giờ dường như nước mắt tôi cũng
cạn nhiều nên con mắt rất là khô. BS phải chận lỗ ghèn để nước mắt giữ
lại và làm con mắt trơn, ít khô hơn. Mỗi ngày phải nhỏ một hai giọt
Restasis và nước mắt giả vậy mà đôi khi con mắt vẫn cay xè.
Tôi không còn để tâm mình nhiều về sự
hỉ nộ ái ố xung quanh tôi. Mọi việc tôi dễ dàng bỏ qua vì đời không có
gì vĩnh cữu. Hãy tha thứ, nhẹ nhàng cho tuổi già an lạc. Tôi tự nhủ
mình như vậy.
Thật ra chính tôi biết con tim mình
rất yếu đuối , bao
|
nhiêu năm trần thế nó đã thương tích nhiều lắm. Những
mạch máu đi về cũng như đường đời chông gai đã không còn trơn lu thoải
mái. Nó đã theo tôi bao nhiêu năm nên cạn sức lắm rồi. Hãy yêu thương và
cho nó một chút nhẹ nhàng, nghỉ ngơi nếu mình có thể. Tuổi càng cao con
người lại càng hay tủi thân nên mình phải nhìn bao dung hơn để mình an
lạc. Mình không thể đương đầu nghịch cảnh nên mình tự tìm cho mình một
góc bình an, mình hãy thông cảm, tha thứ để khỏi bị tổn thương. Có thế
mà thôi.
Cũng may là tôi đang sống tại nước Mỹ.
Một nước mà mọi người, mọi lứa tuổi đều được bình đẳng. Tôi có tiêu
chuẩn sống của tôi bằng quá trình làm việc. Con cái không có bổn phận
hay phải bỏ tiền của ra nuôi cha mẹ nên không xảy ra những bất công hay
những lời nói bất hiếu. Do phong tục nơi đây rất cởi mở nên mặc dù ở
chung một nhà nhưng cha mẹ và con cái có thế giới riêng, một sự giải trí
hay sinh hoạt riêng không bị ràng buộc. Con cái có thể dẫn nhau đi ăn,
đi vacation riêng để hâm nóng lại tình yêu của chúng mà không cần dẫn
cha mẹ đi theo. Cha mẹ có thể đi học nhảy đầm, giao tiếp bạn bè mà con
cái không cảm thấy khó chịu. Không lời ra tiếng vào làm cha mẹ đau lòng,
tủi thân hay bất mãn.Sự tôn trọng tự do cá nhân của nhau là
một điều cần thiết để mọi người không bị áp lực dù ở chung một nhà. Nói
như vậy không phải con cái hay cha mẹ cứ đóng kín cửa phòng và không
đếm xỉa tới nhau. Gia đình là một sợi dây vô hình ràng buộc mọi người
cùng có trách nhiệm giúp đỡ nhau. Nhưng không phải vì vậy, mình bắt con
cái phải làm và sống theo ý thích của mình. Con cái có tư tưởng và sinh
hoạt trẻ trung của nó. Mình người già có bạn bè và những ý thích của
riêng mình. Biết tôn trọng và tạo điều kiện cho nhau mới thật sự là yêu
thương trong một mái ấm.
|
No comments:
Post a Comment