Buổi sáng nào ông Minh
cũng đi tìm cho mình một niềm vui tuổi già.
Bà vợ thì đã dậy từ sớm,
bà còn loay hoay trong nhà bếp, với con chó, con mèo hay chăm chút mấy chậu
hoa là ông đã thay đồ chững chạc. Ông nói vọng ra:
-Tui đi chút nghen bà.
Bà Minh vội vàng lên tiếng.:
-Khoan ,khoan cho tui dặn
chút
-Cái gì nữa đây? Ông hỏi vợ
-Ông ghé dùm chợ Á Đông
mua cho tui mấy củ khoai lang nghen.
Mai tui ăn sáng.
-Lại khoai lang. Bà mà
nghe mấy cái tin trong Web thì có ngày bà đái đường đó nghe.
-Cái gì mà đái đường.
Ông đái bậy thì có.
- Tui nói là bệnh tiểu
đường đó bà ơi!. Vướng vô nó là tàn đời.
-Thôi mệt ông quá. Có
mua dùm không thì nói để tui tính.
-Ừ thì mua. Bà thiệt, nhờ
người ta mà sao như ra lịnh vậy đó. Còn gì nữa không?
-Thôi! Đủ rồi. mà hổng
chừng chút dìa lại nói quên hổng có gì hết.
Ông Minh mỉm cười đi ra
cửa.
Ừ! ông là vậy đó hay quên những lời bà dặn.
Có chuyện bà dặn đi dặn lại. Ông ghi trong đầu, viết ra giấy xong rồi ham vui
với bạn ông quên tuốt luốt. Cả miếng giấy nằm ngủ yên trong túi ông cũng quên
luôn. Khi vào nhà gặp mặt bà ông lại chợt nhớ ra. Có khi ông làm mặt ngầu để
nói cho vớt vát. Có khi ông phải lái xe đi mua liền vì sợ bà giận.
Mà trong đời ông, quên lời
bà dặn đâu phải chờ đến lúc này. Bây giờ còn đổ thừa cho tuổi già hay quên,
nhưng ngày xưa có già đâu mà ông cũng quên tuốt luốt.
Bà dặn ông ngày đám cưới:
|
-Uống ít thôi nghe
anh.Nhớ nghen hổng thôi em giận đó.
Bà nũng nịu đến dễ ghét.
Ông siết bà chặt trong vòng tay, say sưa đặt một nụ hôn đê mê trên đôi môi dễ
thương đó. Thế nhưng vào tiệc, bàn bè
chúc mừng ông quên mất lời hứa, ông quên mất đôi môi nũng nịu của cô dâu mới.
Ông uống đến say mèm. Khi người ta dìu ông vào phòng tân hôn, Ông vật người
ra giường và ói xối xả. Đêm tân hôn
kinh khiếp của cô dâu mới về nhà chồng là bài hát mà bà vợ ông trình diễn suốt
mấy chục năm chung sống.
Thế nhưng, nghe hoài rồi
cũng nhàm nó không còn tác dụng. Lâu lâu có dịp vui ông lại quên và tuồng cũ
ông diễn lại . Bà la ông xối xả. Mà lần này không phải là đôi môi chẫu ra
nũng nịu mà đôi mắt tóe lửa, lời nói bén như dao bonus thêm mấy cái véo kêu
ông tỉnh dậy vào nhà cầu.
Đâu phải ngần đó đâu.
trong đời ông chữ quên không học mà sao thật rành. Đôi khi ông quên mình có vợ,
có con. Những lần hành quân hay trú đóng trên đồn. Ông có rất nhiều bóng hồng
để ông một thoáng phù du quên đời lính tráng. Ông ngã vàovòng vây của những mối tình bên lề suốt dọc đời
binh nghiệp. Những nụ cười, những hứa hẹn cuốn hút ông quên đi người vợ thủy
chung. Bà vợ lại xuất hiện đem bổn phận với gia đình, lời hứa hẹn khi xưa
đánh thức ông dây. Và ông như người mê bừng tỉnh cơn say tình trong tiếc nuối.
Có lần bà giận dỗi ôm con về nhà mẹ, nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Những đứa
con lại lần lượt ra đời và ông đôi khi vẫn có một phút bâng khuâng lãng du
quên lời hứa hẹn.
Chỉ khi cuộc đời ông rẽ
qua khúc quanh lịch sử của đất nước, ông mới bừng tỉnh cơn mê tình phiêu
lãng. Khi tất cả đã không còn, khi người lính già buông súng, ông mới thấy
gia đình là nơi êm ấm nhất. Khi nhìn người vợ thủy chung lặn lội thăm chồng
nơi rừng thiêng nước độc, ông mới thấy
cái đích của hôn nhân. Đây mới là hồng nhan tri kỹ. Đây mới thật là nghĩa, là
tình. Bà già đi trông thấy. Đôi mắt nhìn ông như nói vạn lời. Ông len lén nắm
tay bà. Bàn tay đã chai cằn vì vất vả. Ông tự hứa với lòng -Sẽ không bao giờ
làm bà buồn, sẽ không bao giờ quên lời bà dặn. Thế nhưng tuổi già quái ác nên
bây giờ ông lại càng quên nhiều. Nhưng
những cái quên hiện tại không còn làm cho bà đau đớn con tim mà chỉ cười
thông cảm. Xem tiếp phần 2
|
Saturday, December 6, 2014
Bút Ký: NIỀM VUI TUỔI GIÀ (1) - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment