-Ê! Mấy ông có nghe lão Nam về VN cưới vợ không? -Ông Hòa hỏi
- Nghe rồi, hình như hồ
sơ đã bão lảnh đã xong.- Ông Minh trả lời
-Cái ông này bộ muốn chết
sớm hay sao mà bày đặt cưới vợ mới làm chi. - Ông Tiến nói
-Cũng không trách ổng được,
Bả chết lâu rồi, ổng một mình cu ky nên phải kiếm người xoa lưng, bóp cẳng chứ.
Mà về VN không lẽ kiếm mấy bà già chát qua đây nuôi cơm, nuôi bệnh. Phải kiếm
người trẻ mới nhờ vã và tìm thêm tí lửa cho tuổi già .
-Tui thấy mấy ông cưới vợ
VN thì hay bị gãy gánh nữa chặng đường chiến binh lắm. Mất cả tiền lẫn tình.
-Thế mấy cô con gái kia
không mất sao. Chuyện về VN cưới vợ nhí là hình thức mua bán, mà đã mua bán
thì phải chấp nhận lỗ, lời.
Thế là các ông lại xoay
về câu chuyện cưới vợ VN, chân dài VN, tệ nạn VN. Việt Nam được đem ra bàn luận
sôi nổi nhưng không phải là một VN thân yêu trong niềm nhớ nhung vô bờ mà là
một VN với vô vàn tệ nạn xã hội.
Ông Nam đề nghị ngày mai
cả nhóm đến thăm ông Hòa đang nằm trong nursing home. Ông Hòa là một
|
người
trong nhóm cà phê cà pháo này. Nhưng vừa qua ông bị té gãy chân phải băng bột.
Tuổi già xương không thể lành dễ dàng, ông lại có bệnh tiểu đường, cao mỡ,
cao máu nên không ai chăm sóc . Vợ ông đã mất ba năm trước, con ông phải đi
làm nên chúng đưa ông vào viện dưỡng lão.
Đã đến tuổi này thì cái
ngày ra đi gần gũi lắm rồi. Như cách đây một năm, Anh hai Tỷ đang ngồi chơi,
nói cười bên ly cà phê nóng. Bỗng nhiên anh gục xuống. Tưởng rằng anh ngủ gục
nên không ai kêu. Thấy cũng hơi lâu không thấy anh nhúc nhích, một anh lay
vai anh và hỏi đùa :
Tối qua làm gì mà giờ
ngủ say vậy cha?
Vẫn không thấy anh nhúc
nhích, người mềm nhũn. Thì ra anh đã bị một cơn đau tim và qua đời . Thế là cả
nhóm hoảng hồn gọi điện thoại cho gia đình anh, gọi cảnh sát và tang lễ anh
diễn ra một tuần sau đó:
-Thôi! Tui đi về . Hôm
nay tui có cái hẹn với nha sĩ buổi chiều. Ông Minh bị đứt đoạn luồng tư tưởng
khi ông Nam lên tiếng từ biệt.
-Bye nghen.
Ông Minh chợt nhớ tối
nay ông cũng có một buổi văn nghệ cây nhà lá vườn, hát cho nhau nghe tại nhà
ông. Thôi cũng phải về lo chuẩn bị. Ông cũng cần dợt lại mấy bản nhạc tủ của
mình nữa chứ. Ông đứng lên từ giả và lên xe ra về. Theo dòng xe tất bật trên
đường phố Bolsa, ông mường tượng ông còn quên một cái gì đó nhưng không biết
là cái gì.
Xe ngừng trước sân nhà,
ông mở cửa bước vào thấy bà vợ đang loay hoay chuẩn bị thức ăn cho buổi văn
nghệ buổi tối. Bà quay sang ông hỏi lớn:
-Ông có mua khoai cho
tui không?
Ông Minh vỗ trán mình một
cái rõ to:
-Thì ra là quên mua
khoai lang cho bà. Tui nhớ là mình quên một cái gì đó mà không biết là cái
gì?
- Ông mà 10 lần như chục,
có cái gì tui dặn mà ông nhớ đâu.
Ông Minh vào phòng
riêng, khép cửa lại thầm nghĩ: Bả sắp hát bản trường ca " Sao anh nỡ đành
quên" của bả nữa rồi.
NGUYỄN THỊ THÊM
|
Saturday, December 6, 2014
Bút Ký: NIỀM VUI TUỔI GIÀ (3) - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
bài viết dễ thương, ý nhị, cám ơn đã được đọc.
ReplyDelete