Hồi nhỏ tôi hay khóc.
Tôi nhớ cứ mỗi lần ngủ trưa dậy là tôi
hay nhè. Một cái gì khó chịu làm tôi muốn khóc. Người váng vất buồn
bực, bức rức muốn cái gì mà mình không biết chỉ là khóc. Khóc sụt sùi,
khóc tỉ tê khiến người nhà bực bội.
Má tui dỗ nhiều cách. Cho ăn kẹo, ăn
bánh, cho quà, ôm vào lòng dỗ dành mà sao tôi vẫn không nguôi. Tôi cứ
kiếm một góc mà ngồi nhè. Có đem tôi ra đánh thì sau trận đòn tôi vẫn
tiếp tục ngồi khóc nhừa nhựa một hồi lâu. Cho nên lúc nhỏ tôi có tên là
Chín Nhè hay Chín Nhựa. Vì tôi khóc rất dai, nhựa nhựa dễ ghét lắm. Hôm
nào ba tôi ở nhà là cơn nhựa đó ngắn đi vì tôi rất sợ ba tôi, còn không
thì cứ âm ỉ như thế cho tới lúc cơn khó chịu dịu lại. Và tôi tự dưng
tỉnh táo, tôi rửa mặt và trở về một con bé liến thoắng dễ thương.
Má tôi bực lắm, tìm đủ mọi cách mà
không trị được tội khóc nhè của tôi. Cho đến một ngày, má tôi có chiêu
mới. Bà không dỗ ngọt, bà không không cho bánh mà bắt tôi quỳ xuống,
quay mặt vô vách và khóc. Nếu nín khóc bà quất mạnh một roi cho khóc
tiếp. Tôi khóc như thế không biết bao lâu theo từng lần roi quất của
má. Trong tôi có một sự bừng tỉnh lạ lùng và từ sau trận đòn" KHÓC CHO
ĐÃ" của má tôi đã bỏ được tật khóc nhè.
|
Kỷ niệm ấu thơ đó ghi mãi trong tâm
hồn tôi và là một kinh nghiệm sống để đời. Đôi khi mình đi mà mình không
biết rõ con đường đi đúng hay sai. Có nhiều lúc mình xuôi theo cơn xoáy
cuộc đời mà không dừng lại nhìn thật rõ về hành động của mình, về cái
tôi của mình và nhận định chính chắn có nên dừng những việc làm sai phạm
cho kịp lúc. Ngày còn thật bé tôi chỉ biết khóc mà không hiểu vì sao
mình khóc. Nếu má tôi không cương quyết mạnh tay thì tôi mãi là con bé
thật dễ ghét dưới mắt mọi người. Cho nên làm Mẹ, làm Cha đôi khi phải
dẹp bỏ sự yêu thương, nuông chiều quá đáng con cái mà hãy để cho con cái
thấy cái sai, cái ngu xuẩn của mình mà sửa đổi.
Khi tôi lớn lên một chút tôi có thêm một kỷ niệm về những giọt nước mắt.
Tôi là một cô con gái trong gia đình
toàn là anh em trai nên được ba má khá nuông chìu. Một lần vào dịp gần
Tết, Má tôi đi buôn ở Sài Gòn, bà mua về cho tôi một sâu chuỗi hột rất
đẹp. Tôi nhớ nó màu trắng. được bọc ngoài bằng một hoa văn vàng úp vào
giữa hột và ánh chiếu lấp lánh. Đây là một dây chuỗi hột giả nhưng rất
đẹp. Má nói để đeo trong dịp Tết.
Tôi thích quá năn nỉ má cho đeo đi
chơi một lát. Tôi mang ra khoe với nhóm bạn trong xóm. Có nhỏ Tám, nhỏ
Thơ, nhỏ Thanh. Trước cặp mắt ngưỡng mộ thèm thuồng của nhóm bạn, tôi
hảnh diện lắm, sung sướng lắm.
Khen và mân mê một hồi lâu, tụi nó xin
cho đeo thử. Tôi mở ra cho mỗi đứa đeo một chút.. Thế rồi khi tới con
Thanh nó xin được đeo thêm, tôi vui vẻ nhận lời còn khen nó đeo đẹp lắm.
Tụi tôi chơi trò nhảy dây nên tôi cởi sâu chuỗi cất một chỗ bên thềm
nhà con Tám. Tuổi trẻ ham chơi nên tôi quên sâu chuỗi đẹp. Khi về nhà má
hỏi tôi trở lại chỗ cũ tìm thì đã không còn. Tôi hỏi con Tám, con Thơ,
con Thanh tụi nó đều lắc đầu nói không biết. Má tôi la tôi một trận nên
thân và tôi suýt bị đánh đòn.
Hôm sau, tôi thấy con Thanh đeo sâu
chuỗi đó. Tôi đòi lại nó nhất định không trả, nó nói của má nó mua. Tôi
đành... khóc và về mét má.
|
No comments:
Post a Comment