Nhiều người không thích con trâu vì nó khá xấu xí.
Nó lại đen thùi to lớn và dơ nữa.
Nhìn nó thật dễ sợ với hai cái sừng rất dài và to, cặp mắt lờ đờ.
Người
ta thường ví von "Ngu như trâu" để chỉ những người tối dạ. Hay "Đàn
khải tai trâu" để ngầm chê bai, đừng tranh luận với những người nói hoài
mà vẫn không hiểu, giải thích mãi vẫn không lọt vào tai.
Riêng
tôi, một thời đã từng gắn bó với con trâu nên tôi có nhiều cảm tình với
nó.Nói nào ngay nhìn nó tôi cũng sợ không dám lại gần. Nó mà đá hay húc
một cái chắc là vong mạng. Nhất là lần đầu tiên phải dẫn nó đi ăn cỏ.
Ui chao nhìn nó mà chân tay tôi run, chỉ muốn quay về.Tuy nhiên có gần
gũi mới thấy con trâu thật hiền và trung thành.
Các
bạn có thấy không? Những đứa bé nhà quê nhỏ xíu , trèo lên mình trâu
cũng không nổi. Vậy mà nó có thể sai khiến, dẫn dắt con trâu đi ngon ơ.
Chúng nằm trên lưng trâu như nằm trên tấm ván. Chúng dùng roi quất vào
mông, dùng chỉa thọt vào đùi để bắt con trâu đi theo ý chúng. Thế mà con
trâu cũng ngoan ngoản vâng lời. Chúng đứng lên lưng trâu làm đủ thứ trò
trẻ con. Thậm chí có đứa nghịch ngợm dùng pháo cột vào đuôi trâu rồi
châm lửa đốt. Con trâu giật mình chạy bất kể sống chết.
Con
trâu là bạn của lũ mục đồng vào những ngày xa xưa . Trẻ con nhà quê
không được cắp sách đến trường, chúng được cha mẹ gửi đến giúp việc hoặc
làm công cho những người giàu có. Chúng chăn cả bầy và thả trâu ăn cỏ
rồi rũ nhau chơi bằng thích. Con trâu chỉ yên lặng chậm chạp gậm cỏ.
Thỉnh thoảng có con mon men xuống ruộng ăn lúa người ta.
|
nếu bị phát
hiện, chú chủ chăn đó sẽ bị hậu quả và đương nhiên hôm sau chú bé sẽ có
dịp trả thù con trâu. Còn
một trò chơi của nhà quê về con trâu mà nhiều người thành phố không
biết. Đó là dùng phân trâu khô đốt lên vào ban đêm sẽ quyến dụ rất nhiều
con bọ rầy bay đến. Trẻ con lấy bọ rầy quẻ quặp hai vỏ cứng của cánh
chúng xuống. Dùng kẻm bẻ thành một chiếc xe. Đặt hai vỏ cánh con bọ rầy
vài cái khe của dây kẻm. Thả xuống đất, thổi nhẹ , thế là cánh con bọ
rầy đập mạnh. Chiếc xe sẽ chạy và bọn trẻ sẽ chấm điểm xe nào về nhất.
Con
trâu là lao động chính của nhà nông. Chúng cày ruộng, bừa ruộng, chuyên
chở lúa về nhà, đạp lúa và làm bao nhiêu việc linh tinh khác.
Thế
nhưng tối về chỉ được nhai rơm khô hay thả đi ăn cỏ ngoài đồng khi chủ
nhân nghỉ ngơi.Con trâu bản chất rất hiền. Đôi mắt nó lim dim như một
triết gia đang suy nghĩ điều gì. Nó không gây ồn ào, không kêu lên như
bò. Nó chỉ yên lặng nằm nhẩn nha nhai cỏ như nghiềm ngẫm số phận đời
mình .
Lúc
được phân công giữ trâu trong hợp tác xã, tôi như từ trên trời rơi
xuống. Tôi thật bất mãn, uất ức và tủi nhục. Nhưng khi gần gũi tôi thấy
nó thân thiết như một người bạn. Tôi có thể bảo nó đi hay dừng lại, quẹo
trái hay phải. Sợi dây nhỏ xíu nếu nó muốn chạy là dây bứt ra hay kéo
tôi ngã nhào. Nhưng bao giờ nó cũng lặng lẽ đi theo tôi , nó yên lặng
như một người bạn sẳn sàng lắng nghe tôi tâm sự. Khi tôi lại gần vuốt ve
hay bắt rận trên mình nó, nó đứng yên, cặp mắt nhìn tôi hiền từ như tỏ ý
cám ơn.
Tôi
sợ nhất là cho nó đi tắm , tức là dầm nước miền trung gọi là "trâu
mẹp." Cả thân hình nó nằm bẹp trong nước chỉ ló cái sừng lên thôi. Giữa
một đàn trâu của cả xã, tôi hoàn toàn không phân biệt cái sừng nào là
sừng của con trâu hợp tác xã của tôi. Tôi phải chạy về nhờ ông đội
trưởng xuống đem nó lên dùm. Ông ta nhìn tôi cười, còn tôi thì muốn
khóc. Xem tiếp phần 2
|
Saturday, December 13, 2014
Bút Ký: CON TRÂU (1) - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment