Ngày xưa! khi tôi ra phụ em chồng bán
nước sinh tố ở trước rạp Biên Hùng. Một dãy xe nước mía, sinh tố, nước
ngọt để phục vụ khách vào xem hay vãn hát. Mấy cô bán hàng vì tranh
chấp buôn bán nên cũng không mấy thuận thảo nhau. Một lần không nhớ vì
lý do gì một cô đem tôi ra la lối. Tôi thấy tướng cô la và hung dữ mà
tôi tức cười. Tôi làm thinh không nói gì. Em chồng tôi chờ tôi trả đủa
mà thấy tôi cứ làm thinh. Cô tức mình la lại tôi:
- Trời ơi là trời! Tui chưa từng thấy
ai hiền như chị. Chị hiền cũng chừa chỗ cho người ta với chứ. Răng mà nó
nói rứa chị cũng mần thinh.
Và em chồng tôi quay qua chửi cô gái
kia một trận. Hai bên la lối, cãi nhau om xòm. Sau này em chồng tôi là
người hiểu và thương tôi nhất vì cô ấy biết tính tôi không hơn thua,
tranh chấp.
Người ta nói nước mắt là vũ khí của
đàn bà. Tôi nghĩ cũng không đúng lắm. Bởi vì khi một người phụ nữ khóc
họ thật sự đau khổ và tủi thân. Chỉ trừ những người giả vờ khóc để lợi
dụng người khác thì con tim mới không đau khổ. Khi đó những giọt nước
mắt lợi dụng kia không phải là châu ngọc mà là vũ khí, là gươm dao. Mà
gươm dao thì thường dùng để đối phó với kẻ thù, với kẻ cướp hay kẻ
không tốt, không đáng cho họ thật lòng hay quan tâm. Như vậy tình cảm đó
chỉ là thương mại, trao đổi, mua bán không có tình yêu.
Khi một người đàn ông dùng chữ "Nước
mắt cá sấu" để đánh giá nước mắt của người phụ nữ đối diện thì họ không
hề có tình yêu hay cảm thông. Họ không xứng đáng nhận những ân tình ,
những cảm xúc chân thật của người phụ nữ đối diện.
|
Tôi tin những giọt nước mắt xuất phát
từ những cảm xúc thật rất đáng trân trọng. Đó là những hạt ngọc quý của
tình yêu lóng lánh tuyệt vời. Giọt nước mắt của người con khóc cha mẹ
bằng tấm tình chí hiếu. Người vợ khóc chồng, người mẹ khóc con trân
trọng biết bao nhiêu. Những giọt nước mắt đó không có tính cách phô diễn
hay bán rao mà là nhẹ nhàng, âm thầm long lanh rơi xuống.Những giọt
nước mắt đó họ không muốn cho ai thấy, họ muốn nuốt vào , họ muốn chận
lại, họ muốn kìm hãm nhưng nó cũng tự mình lăn ra khóe mắt. Chùi xong
lại ra, âm thầm và chịu đựng. Đó là những viên kim cương của trời đất
tặng cho loài người để đánh giá tình cảm của nhau. Tạo hóa tạo ra giọt
nước mắt để trái tim và não bộ con người có chỗ phát tiết nỗi buồn. Khi
khóc xong con người sẽ thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn.
Trong đời tôi chỉ có một lần tôi khóc
thật lớn, thật to và bùng nổ dữ dội . Đó là ngày tôi đưa tiễn mẹ chồng
tôi vào lò hỏa thiêu. Tôi không hề khóc kể từ khi mẹ chồng tôi đưa vào
bệnh viện vì tôi biết sức bà đã cạn kiệt. Khi cúi xuống hôn bà và nói
lời từ giã để bà yên tâm ra đi tôi chỉ mủi lòng chứ không hề khóc. Trong
suốt thời gian lo cho tang lễ bà tôi cũng chỉ ngân ngấn mi . Khi nhìn
hình bà và ông chồng đau yếu đang gục xuống thảm thương, tê dại tôi
thương cảm vô cùng nhưng cũng là những giọt lệ âm thầm.
Thế nhưng khi chồng tôi đưa tay bấm
nút lò hỏa thiêu, tôi cảm thấy mình ngộp thở và một cơn xúc động dâng
lên không thể nào kềm chế. Tôi đã khóc lần thứ nhất trong đời rất lớn
rất lâu và bao nhiêu đè nén tuôn ra một lượt. Tôi cũng không hiểu sao
mình lại có thể khóc một cách kỳ lạ như vậy. Nhưng thú thật sau lần khóc
đó tôi cảm thấy mình thật nhẹ nhàng, tôi không còn nghĩ nhiều về mẹ
chồng tôi. Trong tôi bà đã ra đi bình yên và tôi đã hoàn thành bổn phận
của mình.
|
No comments:
Post a Comment