Tôi ra gọi con Tám, con Thơ làm chứng
là hôm qua tôi đã đeo và đã để chỗ nào lúc nhảy dây (vì sợ sâu chuỗi bị
đứt). Hai đứa tụi nó làm chứng rõ ràng như tôi nói. Thế nhưng con Thanh
nhất định không trả, nó lại nói ngược lại câu nói ban đầu là của má nó
mua. Nó nói:
- Ừa! Không phải má tao mua, nhưng mà tao lượm được là của tao.
- Không phải mày lượm, mà của tao bỏ quên, hôm qua tao để có cả ba đứa mình cùng thấy. Tôi cãi lại
- Nhưng hôm qua mày đã đeo vào cổ tao
là mầy đã cho tao . Con Thanh vừa nói vừa lấy tay che sâu chuỗi ở cổ sợ
tôi nhào vô giựt lại.
- Tao cho cả ba đứa đeo thử, đâu phải một mình mày. Tôi cố nín khóc nói mạnh miệng.
- Nhưng tao lượm được là của tao, tao không trả, mày làm gì tao.
Con Thanh nói xong bỏ chạy về nhà
đóng cửa lại. Giờ này ba má nó không có ở nhà, tôi đành đi về mà thút
thít khóc vì tiếc của. Con Thanh có tiếng là dữ nhất trong bọn nên tôi
biết khó lòng lấy lại.
Má tôi thấy tôi chỉ biết khóc mà không
đủ sức giành lại lý lẽ cho mình nên bà nổi sung thiên bắt tôi nằm xuống
quất cho mấy roi vì tội " ĐỂ BỊ MẤT CỦA MÀ CÒN KHÓC NHÈ"
Sau đó tôi đã gặp ba má con Thanh để
phân bua nhưng nó cương quyết là nó lượm được là của nó. Ba má nó không
làm gì nên tôi đành mất xâu chuỗi xinh đẹp chỉ được đeo trong vòng vài
phút.
Xâu chuỗi sau một thời gian bạn tôi
đeo nó đã phai lớp vàng giả thành bạc phếch, xấu xí. Tôi không còn háo
hức khi nhìn thấy nó, cả khi nó còn mới vì trong tôi nó không còn thuộc
về tôi. Nhưng hình như tình bạn bị thương tổn nhiều lắm. Tôi không còn
nhìn Thanh bằng sự thân tình, hết lòng mà đôi mắt có phần e dè, cảnh
giác.
|
Trận đòn và những giọt nước mắt của
tôi lại hiện về mỗi khi tôi nhìn thấy một việc gì gian trá, lừa lọc
trong cuộc đời. Tôi thông cảm cho con tôi mỗi khi chúng không thể đương
đầu với một tình huống chẳng đặng đừng. Tôi khâm phục má tôi, một người
phụ nữ nhà quê mà biết xử sự khéo léo. Ngày đó nếu binh con và tiếc của
má làm cho ra lẽ, tình xóm giềng chắc chắn sẽ bị sứt mẻ và tôi không có
một bài học để đời . Bài học đó cho tôi một cảnh giác về những người
mình tin tưởng. Về cái lý của người tham và đừng bao giờ kích thích sự
thèm muốn nơi người đang thiếu thốn. Tại tôi đã gieo trong lòng bạn tôi
sự thích thú, ao ước được có nên bạn tôi mới gian giảo để chiếm cho bằng
được. Nếu tôi không khoe khoang thì xâu chuỗi không bao giờ mất và tình
bạn sẽ không sứt mẻ.
Cái lỗi nhỏ nhoi của tuổi thơ nơi bạn
tôi là câu trả lời cho tôi biết, tại sao bạn tôi thành công trên đường
đời sau 1975. Có những người dùng bằng mọi cách để đạt được điều mình
muốn lấy, dù việc làm đó không hợp lý, hợp pháp.
Tôi không như vậy. Tôi thấy mình rõ
ràng, tôi thấy mình hơn ai hết và tôi thà chịu thua thiệt chứ không hơn
thua, tranh chấp tới cùng để hai bên cùng bị thương tổn. Má tôi là người
biết tánh con hơn ai hết nên đã đánh tôi một trận dù biết tôi không
sai. Nhưng má ơi! Trận đòn ngày xưa cũng không thể làm con khác đi.
Không làm con dữ dằn hơn, không làm con thay đổi hơn. Má đã sinh con ra
như vậy , những giọt nước mắt đi theo suốt cuộc đời con gái má.
Tôi lấy chồng và trong 44 năm làm vợ,
nước mắt theo tôi suốt cuộc hành trìnhTôi không hiểu sao tôi thật yếu
đuối, tôi quá hiền lành. Tôi không hề dám gây lộn với ai. Tôi chưa từng
nói lớn tiếng với mẹ chồng, chồng và ngay cả con cái.
Ai nói điều gì không đúng thì tôi ôn
tồn giải thích. Nhưng khi họ không nghe và cãi bướng tôi chỉ lặng lẽ rút
lui. Tôi nghĩ nếu đó là điều đúng thì họ sẽ thấy sau này. Không nên cãi
vả mất cả tình. Những suy nghĩ đó có thể là sai, sai to khi mình thật
sự là bạn thân. Mình trốn tránh sự thật là mình có lỗi với bạn. Thế
nhưng, trời ạ! Tính tôi thế ấy.
|
No comments:
Post a Comment