Sunday, August 24, 2014

Hồi Ký: QUÁN CHỊ HOA - Bùi Song Phú



Nhớ về mái trường xưa mà không nhắc tới quán chị Hoa là cả một sự thiếu sót lớn lao. Khi tôi bước chân vào ngưỡng cửa Trung Học Long Thành thì đã có quán của chị. Chỉ là một quán nước nhỏ trước cổng trường nhung mang biết bao kỷ niệm của nhiều thế hệ học sinh Trung Học Long Thành. Sau gần 40 năm ngồi viết lại mà tôi vẫn còn bồi hồi, tưởng như mới ngày hôm qua. Ngày xưa, ôi ngày xưa của những bồng bột ngây thơ lứa tuổi học trò mà quán chị Hoa là một nhân tố tạo nên. Có thể với nhiều người quán của chị chẳng là gì cả, nhưng đối với tôi lại là tất cả.

Sau bao nhiêu năm có thể trí nhớ không còn hoàn hảo nhưng thôi nhớ gì kể nấy. Có thể nhắc tới vài bạn đã mất và có thể nhắc cả chuyện riêng tư. Chỉ là kỳ niệm mong các bạn bỏ qua cho.

Mỗi sáng trước khi vào lớp thì quán chị Hoa là chỗ tụ tập. Tôi hay mua một ổ bánh mì bên kia đường và ghé vào quán của chị để ăn và chờ mấy thằng bạn cùng lớp. Chúng tôi là nhóm sau cùng rời khỏi quán để vào lớp trước khi cổng trường đóng lại. Sau buổi học thì lại tụ tập tại quán trước khi trở về nhà.

Ngồi quán chị để ngắm đám con gái vào lớp hay tan trường. Bình luận cô này thế này, cô kia thế kia. Chỉ cần ngồi quán chị là bạn có thể nắm rõ tình hình ai thương ai, ai mến ai. Nếu thấy Duy Bùi đang ngồi uống nước mà tự nhiên miệng há hốc, mắt lờ đờ, rớt rãi chảy tùm lum thì chém chết cũng biết là nàng Kim Loan mới đi qua. Còn anh chàng Missouri tự nhiên chân tay run lẩy bẩy là biết nàng Diệp Láng dịu dàng bước tới. Đang nói chuyện rôm rả tự nhiên cả đám im lặng là biết bà chị Ohio sắp sửa hiện hình. Nói vậy để biết bà chị oai phong cỡ nào. Anh chàng Phước Thiền đang ba hoa chích chòe chợt trầm tư như nhà hiền triết, là biết Bích Ảnh sắp tới. Hai chàng Phạm Trọng Việt và Châu Chương Quần đang hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống ai chợt thấy mặt hiền hòa như bậc chân tu thì nếu không phải cô giáo dạy Sử Địa thì  là



cô giáo dạy Văn mới đi qua. Anh chàng Trương Khôi đang uống nước chợt đứng dậy chạy ra khỏi quán là biết anh chàng đuổi theo nàng Bạch Tuyết. Khi Ngọc Nhẫn đi qua thì có một người nhấp nhỏm, nhưng không muốn nói là ai, để tự người đó lên tiếng. Còn nhiều người nữa nhưng không tiện nhắc ở đây. Quán chị Hoa cũng là nơi hẹn hò để đi tắm suối Bình Lâm hay đi chơi một nơi nào đó. Chỉ cần nói chờ tao ở quán chị Hoa là bảo đảm không bao giờ lạc.
Sau niên học 1973 thì tôi giã từ Trung Học Long Thành để chuyển về học Trung Học Ngô Quyền Biên Hòa cùng với Trần Thanh Bạch. Châu Chương Quần và Thanh Hùng chuyển về Sàigòn. Tuy xa trường cũ nhưng tuần nào tôi cũng ra bến xe lô Long Thành để về ngồi tại quán chị Hoa. Ngồi để nhớ lại bạn bè. Ngồi để được nhìn thấy một bóng dáng thân yêu.

Sau ngày mất nước tôi lại trở về học lại trường cũ một năm. Quán chị vẫn còn đó nhưng không khí khác xưa nhiều. Ai cũng trầm tư không còn vui vẻ hồn nhiên như ngày xưa. Vận nước nổi trôi đưa đẩy tôi lưu lạc xứ người. Bao nhiêu năm không trở lại. Ngày tôi về thăm quê hương, ghé lại trường cũ thì quán chị Hoa không còn nữa. Buồn thật nhiều và cảm thầy như mình vừa mất đi một cái gì đó.
Quán ngày xưa như chuyện cổ tích của một thời dấu ái. Hy vọng tất cả các bạn sẽ tìm thấy lại quán ngày xưa, tìm lại thời gian cũa dĩ vãng ngọc ngà. Quán ngày xưa gợi nhắc những kỷ niệm đã qua không bao giờ còn tìm lại được. Quán ngày xưa với những kỷ niệm vui buồn, những ưu tư trong tâm hồn những đứa học sinh non trẻ chúng tôi, vẫn sống mãi trong ký ức.
Rồi bao nhiêu năm sau nữa nhớ lại thời mộng mơ năm xưa, nhớ lại cái quán nhỏ ngày xưa chúng ta sẽ tự cười chính bản thân mình về những trò đùa ngây ngô, những rung động đầu đời, chững câu nói vu vơ… Nhưng chắc hẳn chúng ta ai cũng muốn được quay trở lại cái thời mơ mộng đó, để được nghe giọng nói, tiếng cười của ai, để được gửi gắm những nỗi nhớ, niềm thương. Quán ngày xưa nơi ghi dấu những kỷ niệm buốn vui, nơi cất giữ những nụ cưới đùa vui bên bạn bè thân thiết.

Nấn ná lời tạm biệt. Muốn ôm tất cả để không thành kỷ niệm. Muốn không bao giờ là quá khứ. Tôi cố giấu đi những giọt nước mắt. Nhưng bạn ơi, ai níu được thời gian. Ly biệt hợp tan là quy luật của đất trời.
                                            BÙI SONG PHÚ
                                               Texas, 2014

Thơ: TIẾC THƯƠNG - Anh Hồ

Thơ: ÁO TRẮNG NGÀY XƯA - Hoàng Dũng

Saturday, August 16, 2014

Hồi Ký: NHỮNG ĐỒI HOA SIM - Nguyễn Thị Thêm



Thuở ấy mẹ tôi phá đất hoang.
Rừng tre xanh ngắt cỏ bạt ngàn.
Đốt rẫy, khai mương trồng cây trái.
Từng ụ tre gai cháy lửa tràn

Mẹ như lính trận đang xông pha
Thân gầy lọt thỏm giữa đại trà
Lòn lách đốn tre, tay rìu rựa
Gai nhọn đâm chân máu tuôn ra.

Lửa cháy, lửa ơi! Cháy bùng lên
Gió về, ông gió thổi thật to.
Chà tre từng ụ thành tro bụi.
Mồ hôi mẹ ướt , mặt đỏ lơ

Tôi ngồi trong lều vải mẹ căng.
Dưới những tàn sim nhỏ khô cằn.
Nắng trưa hừng hực như lửa cháy.
Ôi thuở khai hoang, thuở nhọc nhằn.

Hai chị em chạy vào rừng sim.
Trái sim ngọt lịm rất dễ tìm.
Mẹ gọi chạy ào về cho kịp.
Sợ mẹ đánh đòn, thót cả tim

Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến má tôi thì kỷ niệm hiện lên rõ ràng nhất là những ngày khai hoang lập rẫy. Hình bóng má tôi chạy lúp xúp bên những ụ tre gai với cái mồi lửa quấn bằng mũ cao su cứ hiện về mồn một trong tôi.

Má ốm nhom, đầu cột cái khăn rằn, nón lá cứ theo gió ụp xuống mặt. Má cột thật chặt cho giử gió, nên cái nón méo xẹo. Quai nón ghì chặt ở càm hiện rõ lằn dây mỗi lần má tôi dở nón ra quạt quạt cho mát.

Thương má tôi lắm. Một mình hùn với các cậu tôi phá rẫy lập vườn. Ban đầu ba tôi không biết, sau thấy má cứ đi về thất thường hỏi ra mới rõ là má tôi muốn kiếm một nơi dưỡng già cuối đời. Khi ba tôi biết để đến nơi thì nọc phân ranh đã đóng xong rồi. Cậu 5 tôi, cậu Tám tôi rồi tới má tôi. Thuở ấy đất còn phì nhiêu  dày đặc những tre gai. Phải tìm phương hướng, lòn lách tranh tre cắm nọc thật khó khăn. Cho nên hên xui là điều không thể tránh.  Điểm cuối cùng là một con suối nên cứ từ rừng  sim đo đạc bằng nhau  rà xuống suối để làm ranh từng người. Và cứ thế phát hoang đốt rẫy lập vườn.

 Cậu Tám tôi phóng sao không biết, miếng đất thành hình hiện ra một hình tam giác mà điểm nhọn là con suối. Đất thịt màu mỡ chả có, chỉ được đất phần trên là rừng sim rồi hẹp dần về cuối vườn.. Đất nhà tôi tương đối đẹp, phần đất thịt và đất rừng sim không sai lệch mấy.

Tôi nhớ mỗi lần đi rẫy, má tôi gánh một đôi gióng. Em tôi thằng 10 ngồi một đầu. Cơm, gạo và những vật dụng cần thiết một đầu. Tôi chạy lúp xúp theo má. Tới nơi. Má lấy một cái bao bột mì đã được tháo ra, cột những đầu góc vào mấy nhánh cây sim và chị em tôi ngồi đó chơi hay nghỉ mệt. Vì là gốc sim rừng thấp lè tè nên khi má tôi ngồi vào thì đầu đụng nóc cái lều nhỏ. Chị em tôi có khi nằm, ngồi hay chạy ra ngoài với má. Cũng có khi kiến về từng đàn cắn  hai chị em nổi mận từng dề.
Cho nên sim rừng gắn liền với kỷ niệm ấu thơ của chị em tôi. Chỗ chị em tôi ngồi là một phần rừng hoang chi chít những cây sim và cây mua. Rừng sim này là miếng đất vườn trên, sau này ba tôi trồng điều, mít để phân ranh. Mãng cầu và cà phê trồng xen kẻ nhau rất ngay hàng thẳng lối như trồng cao su. Sau một đợt pháo kích và quân đội Mỹ bắn trái sáng truy kích, vườn trên bị phá hủy đi nhiều. Ba tôi lại quy hoạch mới trồng xoài cát. Những trái xoài to và ngọt biết bao.
Hồi đó em Mười tôi còn nhỏ lắm nhưng vì con nhà nghèo nên biết thân, biết phận rất ngoan luôn nghe lời chị. Má nói “Hai chị em ngồi đây nghe, nắng lắm đừng có ra,chút nữa dịu nắng thì má cho ra phụ” Hai chị em dạ cho má yên tâm ra đốt rẫy. Thế nhưng trời nắng chang chang, ngồi giữa trời với cái bạt vải chịu không thấu nên tôi thường dẫn em vào rừng. Tôi vốn nhát, không dám đi xa, chỉ đi theo đường mòn của thợ rừng để hái cò ke và trái sim, trái mua chín.

Sim chín từng chùm ăn  rất đã khát nhưng cái lưỡi đen thùi. Đôi khi trái bị nứt ra có kiến vào, ăn phải phủi phủi đuổi kiến. Mấy trái đó rất ngọt, nhưng đôi khi bị tổ trác phủi không hết, cũng còn dính kiến nằm trong đó chưa ra .

Người ta hay ca tụng rừng sim, nhưng thật ra nơi nào có cây sim là đất không được tốt, có lẽ rễ nó hút hết chất màu mỡ của đất. Rễ sim rất chắc, bứng được nó lên để trồng cây cũng tốn nhiều công. Hoa sim có màu tim tím nhẹ nhàng. Nếu không có bài “Màu tím Hoa sim “ của nhà thơ Hữu Loan chắc cũng chẳng có ai thèm để ý và ca tụng đến loại hoa rừng dân dã này đâu.

Sim thường mọc xen lẫn với cây cò ke và cỏ dại, dây leo. Trong rừng người ta hay vào để chặt cây cò ke về làm nọc phóng trồng cao su vì cây cò ke cây khá thẳng và chắc.
 Trái cò ke khi chín cũng đen và nhai ngọt ngọt, chua chua. Trái cò ke còn được tụi con trai dùng chơi bắn ống thụt. Tôi và em Mười cũng thích vào rừng để đuổi sóc và tìm ổ chim. Thỉnh thoảng chim cũng làm tổ trong những chùm lá sim thấp thấp. Nhưng hai chị em sợ nhất là nghe đồn ở đó có cọp. Có khi chạy ra trối chết vì gặp rắn. Rừng này vào sâu trong cũng có tre gai. Nhưng chỉ có hai chị em thì chúng tôi chỉ la cà ở bìa rừng trống trải để lỡ má có kêu thì chạy về.
Sau này vào mùa mưa, vào buổi trưa nghỉ mệt má hay dẫn tôi  đi sâu vào khu rừng này để sắn măng. Nơi đây không có đĩa nhưng rất nhiều vắt. Vắt nằm ẩn dưới lá tre. Trời nắng nó như một cọng tre khô, nếu tưởng đó là cây tăm để lấy xỉa răng thì gặp nước ướt nó sẽ tỉnh dây và ngo ngoe ngay.
Má và tôi cũng có dụng cụ để sắn măng. Tôi chỉ đào và sắn những măng mới nhú và dễ nên cái dao cán ngắn hơn. Gặp mấy bụi măng nằm ẩn trong gốc tre gai thì má tôi chặt trống gốc rồi mới sắn bằng cái dao dài.. Có khi thấy mụt măng còn quá nhỏ tính để dành thì đợt sau người khác đã lấy. Thường má tìm một gốc tre trung tâm rồi đổ măng ra cho tôi ngồi lột, còn má đi vòng vòng để tìm măng. Được hai giỏ là hai má con lom khom đem măng ra. Tới bìa rừng má đốn một nhánh tre rồi làm đòn gánh quẩy về.

Có một lần hai má con đang lui cui sắn măng. Bỗng thấy chó Lu vừa rên hử hử vừa lết ra vẽ sợ sệt lắm. Má tôi la to:
- Dìa con ơi !  Ra khỏi đây, dìa lẹ lên. Con Lu nghe mùi của ổng rồi?
- Ổng nào? Mùi gì má? Má tui vừa đi vừa giải thích:
-Là ông Ba Mươi. Chó nó thính nên nó nghe mùi ổng, nó sợ té đái đó con hổng thấy sao..
Hồi đó tuy còn nhỏ nhưng tôi cũng biết ông Ba Mươi là ông cọp. Vì  trong xóm tôi thỉnh thoảng ổng lại về làng bắt heo. Dân chúng đánh phèng la,gõ nồi, gõ chảo để làm ồn đuổi ổng đi.
Măng sắn về mẹ con tôi lại bào mõng luộc lên bán măng luộc, còn lại má tôi làm măng chua hay phơi khô bán từ từ.
Trong rừng này chúng tôi cũng lấy nấm mối vào mùa nấm lên. Nấm mèo mọc trên những thân cây gỗ mục. Lá vang để nấu canh chua Dây xuân sâm để về vò ăn cho mát. Đọt nhãn lồng luộc ăn rất ngon. Dây xanh để làm dây cột rất bền. Dây Hà Thủ Ô để làm thuốc. Ngoài ra còn hái cơ man nào là trái sim, trái cò ke , trái nhản lồng và thỉnh thoảng vài trứng chim về làm quà cho em tôi.
Rừng sim bây giờ đã thành nhà, thành làng, thành xóm. Đất lên như vàng nhưng các anh chị tôi vẫn còn giữ lại mảnh vườn hương quả của cha mẹ. Má tôi thường nói :
-Người ta sống có nhà, chết có mồ. Ai cũng phải có một nơi để an cư lập nghiệp. Má sống ở đây và cũng sẽ chết ở đây.
Vườn nhà tôi đã hứng chịu bao nhiêu lần pháo kích, bao nhiêu trận giao tranh. Nó đồng hành với ba má tôi nhìn thời cuộc đổi thay .
Ba tôi đã mất, má tôi cũng không còn. Các anh tôi lần lượt theo cha mẹ. Tôi và thằng em Út đang tạm dung trên đất Mỹ. Mỗi lần về thăm quê, đứng ở trước nhà nhìn ra vườn trên. Cái đồi hoa sim ngày xưa đó bây giờ lại là một khu vườn tràm thẳng tấp. Chị dâu tôi trồng để giử đất và khi cây lớn bán cho người ta làm giấy.
Cái gì cũng thay đổi. Những hoa sim tím mộng mơ giờ đi vào kỷ niệm. Mái tóc đen nhánh thật dài của tôi giờ ngắn ngủn và thưa thớt, muối nhiều hơn tiêu. Em tôi giờ đã hưu non và thành ông ngoại. Mọi thứ đều theo luật tuần hoàn của tạo vậy mà biến dạng.

Mỗi lần ai hát bài “ Những đồi hoa sim” Tôi lại nhớ đến cái lều bé nhỏ  cột vào nhánh sim rừng. Má tôi mặt đỏ bừng đang đốt rẫy. Và hai chị em tôi tung tăng trong rừng sim vui mừng với những trái sim đầu mùa.
_Những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt.

Nguyễn thị Thêm.
16/8/14

Mời thưởng thức nhạc phẩm "Những đồi hoa sim" để nhìn lại rừng sim tím. 
Những Đồi Hoa Sim - Vô Thường (HD)

Wednesday, August 13, 2014

Bút Ký: TƯỞNG NHỚ CÔNG ƠN - Minh Phong



   
        Đại lễ Vu-Lan cũng gần đến nên tôi xin viết một bài ngắn thảo luận và chia xẻ vài lời về Vu Lan.

Tất nhiên Vu-Lan là một ngày lễ rất quan trọng cho cộng đồng Phật tử vòng quanh thế giới từ đông sang tây của địa cầu.  Đây là ngày để tưởng nhớ đến công ơn sinh dưỡng của phụ mẫu.  Tôi nói đây là cả phụ mẫu vì theo tôi thấy trong thời đại nầy những người cha cũng như những người mẹ lo cho những đứa con và nhiều khi còn là những người cha nội trợ.  Đây cũng bao gồm những người cha đơn độc.  Vì vậy nên lễ Vu Lan nên cho rằng là một ngày tưởng nhớ đến những người đã có công sinh dưỡng và dạy dỗ  Và cũng như tôi vừa nói, không riêng sinh đưỡng không mà còn là dạy dỗ nữa.  vì vậy lễ Vu Lan không riêng gì là ngày tưởng nhớ phụ mẫu không mà còn có thề những người đã từng dạy dỗ cho ta nên người như những bậc trưởng bối và thầy cô.  Nhưng thực ra ngày lễ Vu Lan nói đúng hơn là ngày tưởng nhớ và cảm tạ tất cả chúng sanh vạn vật.

Trong nhà Phật có một lý thuyết rất quan trọng và thường được ấn mạnh trong Thiền Tông.  Đó là lý thuyết không Tính, tiếng Sanskrit là Sunyata.  Không tính là một đặc điểm của Phật giáo.  Trong không tính không có nghĩa là không có gì nhưng chỉ có nghỉa là không có từ tính.  Cái nầy là nói về cái vô ngã và không có sự riêng biệt của tất cả sự tồn tại và hiện tượng.  Như vậy, Không Tính không thể coi như là một lý thuyết hư vô vì trong Không, tất cả vạn vật đều có.
 

Nói cho đơn giản hơn là Không Tính nói về sự quan hệ nối liền của tất cả vạn vật.  Chúng ta được may mắn có cơ hội sanh vào thời đại nầy với kiến thức và sự phát triển nhanh mạnh của khoa học để dễ hiểu thêm vè thuyết không.
Theo khoa học thì chúng ta biết rằng vạn vật đều là sự kết hợp và hòa hợp của rất nhiều nguyên tố khác nhau.  Những nguyên tố nầy cũng được rất nhiều nguyên tố khác phối hợp  mà thành.  Đây chính là Không Tính.  Thân tôi là sự phói hợp của rất nhiều thành phần khác nhau cũng như là hiện tượng của nhân duyên mà thành.  Tôi không là tôi nếu không có đầu tay chân hoặc không có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý.  Cũng như là tôi sẽ không có tôi nếu không có nhân duyên mà tạo ra điều kiện để tôi sanh ra đời, cũng như nếu không có thức ăn để thân thể phát triển hoặc thuốc uống khi thân bị bệnh.  Tôi cũng không là tôi nếu không có kiến thức và sự hiểu biết về chính mình cũng như thế giới vòng quanh.  Những kiến thức nầy không thể có được nếu không có những người đã đi trước và truyền xuống.  Vì vậy, nên tôi là tôi nhựng sự thực thì tôi không có đâu hết và cũng không có thể kiếm được từ tính vì vậy mà vô ngã.  Nhưng nói về thê giới vật chất thì tôi tất nhiên có thật và đang ở đây viết bài thảo luận nầy.

Thế Không Tính có gì liên quan đến Vu Lan?  Tất cả.  Nếu chúng ta hiểu nhận được Không Tính thì nhìn đâu cũng thấy là những người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng ta cùng cả những người ta cho  rằng là người xấu.  Vì họ đã tạo ra cơ hội để ta tu tâm.

Còn nói về thuyết luân hồi thì ai cũng đã từng là phụ mẫu và cũng từng có công sinh dưỡng và dạy dỗ chúng ta.  Thế nên lễ Vu Lan là ngày để ta tưởng nhớ về tất cả chúng sanh và phát tâm bồ đề.
      Nên vậy, Vu Lan tôi xin cầu cho sự an vui và hòa bình cho tất cả chúng sanh cũng như hy vọng cho những lãnh đạo thế giới giác ngộ với sự hiểu biết để nhân dân được hưởng sự thịnh vượng và nhân quyền.

                                                            Minh-Phong                                           2/28072014

Sunday, August 10, 2014

Ký Sự: HAI THÁNG RONG CHƠI (Phần 1) - Bích Ảnh



25/5 France
Một đêm dài... gần 12 giờ chao lượn trên không, bồng bềnh như người say..mỏi, mệt ..rồi mình cũng đáp xuống France De Gaulle vào buổi sớm mai mát mẻ, trong lành. Mình chỉ với chiếc áo khoác nhẹ, khăn lụa mỏng cũng đủ ấm áp rùi.
Đường về Amiens, màu xanh cỏ cây 2 bên vệ đường mơn man ngút mắt, nắng vàng rực rỡ lung linh trên những vạt hoa dại bên đường, một nét gì đó giống quê nhà. Một cảm giác thư thái, nhẹ nhõm, reo vui trong lòng cho bắt đầu cuộc hành trình bình an...
Vào thành phố những ngôi nhà với phong cách cổ, tường gạch đỏ nâu tăm tắp, đẹp lãng mạn và thật ấn tượng bởi sự yên ắng của thành phố. Lạ.. khi nhìn 2 bên đường trước nhà là một dãy xe đậu đều theo vạch kẻ mặc định chỉ chừa đủ khoảng cách an toàn cho lưu thông mình chợt nghĩ nếu có ai đó vô ý mở cửa xe khi có xe khác đang ngon trớn thì sao nhỉ???.Lạ... sao yên ắng quá??? nhà hàng, cửa hiệu đều đóng cửa, trên đường vài khách bộ hành bước đi vội vã, vài tốp thanh niên chụm nhau ở góc phố với vài thiếu nữ khá xinh phì phèo thuốc lá nói cười, có vài tốp khách du lịch lao xao, chụp hình...thắc mắc về sự yên tĩnh ấy được rể Pháp giải thích vì hôm nay là ngày nghỉ, ngày chúa nhật. Ồ một so sánh thoáng nhanh qua khác biệt với Sg mình luôn ồn ào, náo nhiệt bất kể thời gian, không gian nào..

Amiens đón mình bằng bó hoa tươi ngan ngát hương, đủ sắc màu.và mình đã ngủ mê man mất 6 giờ đồng hồ vàng ngọc cho chuyến đi.
Buổi chiều vào viện thăm cháu, bv cũng thật yên tĩnh, cực sạch, niềm nở, nụ cười luôn nở trên môi khi giao tiếp, chăm sóc chu đáo , thật ngưỡng mộ cung cách làm việc của người ta. Rể khui sâm banh chúc mừng, vui nhưng không ồn ào , không phiền hàng xóm, nhìn qua cửa kính ngoài trời vẫn trong veo sáng trưng dù đã 8 giờ tối ,hay thật.
.....................
2 ngày nay mưa nhè nhẹ, lạnh hơn một chút, đi bộ trên phố cảm nhận cái se sắt của xứ người, thương người thân quá đổi!!!
Amiens mấy ngày đầu mưa sụt sùi ươn ướt, lạnh .. cũng có cái thú của nó mình được nghỉ ngơi.. 3 ngày nay trời hanh nắng, những vạt nắng vàng ươm ngoài khung cửa đầy hoa hồng đẹp lạ. Mỗi sáng bên khung cửa ấy và tách cà phê Espresso ấm áp đến nao lòng...
Sáng nay lang thang giữa phố Amiens với nắng ấm và tiếng nhạc dìu dặt êm êm...





France --Tuần thứ hai ...
Thăm Paris vào buổi sáng lất phất mưa. Chiếc ô che dường như trĩu nặng chao nghiêng khi có cơn gió lốc thổi qua. Khách bộ hành trên đường đến ga với những bước sãi dài vội vã mình đi gần như chạy mới theo kịp mọi người ( có quen đi bộ đâu!!!). Nhủ thầm trời lại mưa.. vào một ngày với nhiều dự tính cho kế hoạch rong chơi giữa Paris tráng lệ, xinh đẹp này.
Ngồi trên tàu ấm áp, mọi người yên lặng khẽ khàng, quyển sách trên tay chăm chú đọc, người nhắm hờ mắt lim dim, kẻ lơ đãng nhìn xa xa 2 bên đường.. có lẽ mình là người ấy, suy nghĩ lan man...Ở đây màu xanh cỏ cây dường như phủ đầy, những cánh đồng cỏ mênh mang dưới mưa bàng bạc. Gió xào xạc ngoài cửa kính từng đợt như vỗ về êm êm. Một giờ đến Paris ... không chút nắng mưa vẫn lả tả rơi đều, gió lạnh. Vào quán cà phê đối diện Tour d'Eiffel, hương Espresso ngào ngạt, nồng nàn.. và tỉnh táo lang thang. Ước mơ đến Paris một lần để trả lời cho ai đó," Paris có gì lạ không em" trìu mến...Với mình...Áo dài lộng gió giữa Paris dưới làn mưa thật thú vị và đáng nhớ làm sao.
Mưa suốt buổi sáng đến trưa không dứt, càng nặng hạt hơn, rồi dầm dề, dai dẳng, lạnh ..dòng người giống như mình chắc là du khách cũng che ô, khoác áo chụp hình, biết rằng không có nắng hình sao đẹp vậy mà mọi người cũng tạo dáng, cười thấy mà vui...Lòng tiếc nuối ngẩn ngơ vì cảnh quá đẹp hoành tráng của Tour d'Eiffel, Musée D' Orsay, Louvre, Saint-Germain-Des-Pre- Notre Dame , Champs-Elysée. Ước một vạt nắng loé lên sẽ là niềm vui của bao người lúc này.. đành chịu thôi, thói đỏng đảnh của thời tiết mà!
Dù nắng hay mưa kế hoạch của mình cũng không thay đổi dù có lúc trong lòng,thôi ..em về đây, cuộn tròn trong chăn ngủ cho sướng nhưng làm sao được có ai rảnh mà chìu, mà dắt đi chơi hoài, thôi đi tiếp để khi về nhà không bâng khuâng, tiếc nuối những phút giây thảnh thơi hiếm có này...
Mưa vẫn dài lê thê, đi vội đến thuyền chờ du ngoạn sông Sein, gói khoai tây chiên nóng dòn lúc này ngon một cách lạ kỳ, như được ăn sơn hào hải vị vậy.. cười nghả nghiêng....vì đói...!Tàu chạy êm, trong khoang tàu khách ấm, qua cửa kiếng mưa lúc nhẹ, lúc nặng, nước cứ mơn man, nhìn dòng sông xanh thẩm, trong veo lăn tăn những đợt sóng nhẹ khi tàu lướt qua, êm đềm, cảm giác ngất ngây khi đứng ở boong tàu hứng cơn gió mát lạnh phả vào người. Tự nhiên có một chút hanh khô, mọi người ùa ra vui thích, chụp vội vàng vài tấm hình làm kỹ niệm rồi nhường chỗ cho người khác. Du thuyền sông Sein một ngày không có nắng, vẫn có niềm vui riêng của ngày mưa Paris.
Ăn trưa ở Le Drapeau, thực khách cũng rất nhẹ nhàng, mình có dịp thưởng thức món steak, sà lách trộn ngon tuyệt vời...
 Xin xem tiếp phần 2