Saturday, August 15, 2015

Bút Ký: NHỮNG PHÚT BẤT NGỜ (1) - Nguyễn thị Thêm



Mấy hôm nay không biết sao tôi có nhiều chuyện xảy ra thật là hú hồn hú vía.
Những chuyện bất ngờ thật lòng làm tôi rất sợ.
Bình yên , ngồi suy nghĩ lại tôi thấy lạ lắm, muốn chia sẻ những cảm nghĩ trong đầu.
Sân sau nhà tôi có một hòn non bộ. Mà cũng không phải nữa. Người chủ trước đã dùng đá xanh làm thành một hòn núi nhỏ khá vững chắc.  Nơi này có hệ thống bơm nước để chảy theo ba tầng cấp ở trên tạo thành thác nước. Nước bơm thông với  hồ cá thật lớn được làm ở giữa sân sau. Cái hồ cá nghe  hàng xóm kể lại là rất lớn. Nuôi nhiều con cá thật to và là một công trình tốn khá nhiều tiền bạc.

Nhưng khi con gái tôi mua căn nhà này, phía sau chỉ là một sân cỏ bình thường. Có lẽ cái hồ cá đó bị hư nên ông chủ cũ đã lấp lại. Trên những bậc đá xanh thật cao đó những ống thoát nước thật to được xây dính vào đá nằm chơ vơ. Các hệ thống tự động đã bị khóa lại và hư hao vì đã lâu không xài.
Ở dưới đi lên là bậc tam cấp thật rộng nối liền với sân nhà sau được lót gạch sạch sẽ. Thường ngày hai vợ chồng già tôi thường tập thể dục tại đây. Ông chồng tôi  thay vì ngồi xe lăn thì ổng đẩy chiếc  xe lăn đó đi vòng quanh sân, Đẩy thật nhiều lần để tập hai chân và hít thở khí trời. Còn tôi thì vừa giúp chồng, vừa tập thở, tập khí công, chạy bộ, làm tùm lum cho giãn gân giãn cốt.

Mùa này quá nóng, mới sáng sớm mà trời đã hừng hực, thở không ra hơi. Cho nên đôi lúc hai vợ chồng già thường dẫn nhau vào garage trống trơn mà tập. (Con gái đã lấy xe đi làm).
Nhà tôi tiết kiệm nước theo lịnh của Tiểu Bang Cali. Tôi 


rửa rau hay vo gạo thường chứa vào một cái thùng nhựa. Khi đầy thì mang ra tưới cho mấy cây sau vườn.
Hôm kia, tôi xách thùng nước, bước lên những bậc tam cấp, dự định tưới cho mấy dây đậu đũa đang ra trái và đám rau thơm.  Khi tới bậc trên cùng không hiểu sao tui mất trớn, loạng quạng.

Trong một thoáng tích tắc hiểm nguy đó, trong óc tôi chợt nghĩ:
-Không lẽ mình bị tai nạn ngay lúc này. Té xuống có thể bể đầu, gãy xương hay gãy tay. Mình làm sao? Quăng thùng nước thì nhẹ đi nhưng sẽ té nhanh hơn. Nhủi đầu vào mấy cục đá xanh thì chết. Giữ thùng nước thì có thể té xuống bậc tam cấp có thể gãy chân nặng hơn. Nhưng thậy kệ. Hãy giữ thùng nước và đi theo cái đà.

 Trong tích tắc đó tui thấy đời thật vô thường. Không thể đi dự lễ phát giải VB. Không thể thăm mấy thằng con, Sẽ nằm tai bệnh viện vì chắc chắn sẽ gãy xương. Còn ông chồng già thì sao đây?
Theo phản xạ tự nhiên, tôi chạy ngược xuống tam cấp theo cái đà mất trớn. Và như có một bàn tay vô hình kéo sau lưng cho tôi chậm lại, giữ cho tôi thăng bằng. Cái thùng nước đầy,  sóng sánh ướt một bên quần. Tôi chạy theo đà đến nửa sân thì dừng lại, an toàn, bình yên. Tôi để cái thùng xuống đất, xoa hai tay lại với nhau, xoa mặt mình và tạ ơn trên đã cứu tôi một bàn thua trông thấy.

Tôi chợt rùng mình. Nếu không có cái lực vô hình  kéo cái đà tôi chậm lại, giữ cho tôi thăng bằng thì giờ này tôi đã nằm sóng xoài trên nền xi măng. Cả nhà đều đi khỏi, ông chồng gìa có biết gì đâu mà gọi cấp cứu. Nếu bị bể đầu rồi ngất đi thì có ai hay. Tới chiều  con cháu về thì mình đã không còn gì để nhớ. Thật là dễ sợ.
 Sau một vài phút trấn an, tôi lại bước lên bậc tam cấp và tưới cho mấy dây đậu đủa như dự tính ban đầu. Tôi thầm thì với nó:

-Xém chút nữa mình  đã bị tai nạn, không thể chăm sóc cho bồ. Hãy uống nước cho no và ra hoa trái cho nhiều.

Tôi cũng không kể cho con gái tôi nghe vì như vậy nó chỉ lo chứ không làm gì được. Tôi nhủ thầm :" Nên cẩn thận hơn một chút, xách thùng nước ít thôi và nên dừng lại ở từng bậc tam cấp."(còn tiếp)


No comments:

Post a Comment