Ai cũng có một bà mẹ để thương yêu.
Mà nói cho đúng là ai cũng phải có một bà mẹ để được ra đời, để được mẹ nâng niu và
nuôi nấng.
Mẹ là một tiếng
gọi thân thương và trân trọng mà bất cứ một dân tộc nào cũng đề cao, tôn quý.
"Không
lẽ mày từ đất nẻ chui lên?" đó là câu người ta hay nói với những người
vong ơn hay bất hiếu.
Mẹ và con là
bức ảnh đẹp nhất mà Thượng Đế dành cho muôn loài . Là một ân huệ mà đấng thiêng
liêng bù đắp cho mọi sự gian lao vất vả của phái nữ. Sứ mạng thiêng liêng duy
trì nòi giống, đem lại ý nghĩa cho cuộc sống nhân loại chính là tình Mẹ.
Ta hãy nhìn
một con vượn xấu xí, nhưng khi nó ôm con vào lòng, vòng tay dài thô kệch bao
bọc lấy con. Nó thương yêu cúi xuống hôn con hay cho con bú. Cái nhìn của chúng
ta đối với chúng khác hẳn. Đó là một bức tranh thật đẹp, một hình ảnh về tình
mẫu tử tuyệt vời.Tình yêu xóa mờ mọi cái xấu. Nó thoát ra từ những gì thiêng
liêng nhất mà Thượng Đế dành cho muôn loài để ca ngợi cuộc sống.
Con vịt xấu
xí lẹt đẹt qua đường trông thật buồn cười. Nhưng nếu sau lưng đó đi theo là một
bầy vịt con thì hình ảnh đó lại khác. Thật đẹp, thật dễ thương. Ta dừng lại để
quan sát, để chiêm ngưởng hay để một phút nghĩ về mẹ mình và tình mẫu tử thiêng
liêng.
Hãy nhìn con
gà mẹ. Mỗi ngày đẻ từng cái trứng. Đau lắm, la vang trời "cục tác, cục tác..."
và một cái trứng rơi ra.
|
Mười mấy ngày đớn đau đẻ trứng, rồi quên cả đi kiếm
ăn chỉ lo ấp cho trứng nở. Thân hình xơ xác, gầy rạc đi trông thấy. Cho đến nỗi
chủ nhân cũng chê bai: "Con gà này đang ấp đó. ốm nhom, chỉ xương, đừng
làm thịt". Thế là bao nhiêu ngày mẹ chuyền hơi ấm, những chú gà con xinh
xinh mổ vỏ chui ra ngoài. Mẹ gà dẫn con xuống ổ và đem con đi kiếm mồi, lo
cho con từng chút. Trời mưa mẹ gà dang đôi cánh che cho con khỏi ướt. Trời quá
nắng kiếm một bóng râm rồi xòe cánh cho con trốn vào đó ấm êm. Có ai dành ăn
với con, mẹ gà trở thành hung hăng đánh bạt hết. Một giang sơn riêng cho con
ăn an toàn. Một chú diều hâu lao xuống , mẹ gà la lên cho con chạy trốn và nhảy
lên chống lại. Mẹ gà chỉ biết có con, lo cho con quên cả thân mình. Con chó nhà tôi có mang, nó ì ạch mệt mõi mấy
ngày rồi. Tự dưng một ngày tôi không thấy nó. Thoáng một chút thấy nó về kiếm
ăn rồi mất dạng. Bỗng một ngày nó vào nhà nằm bên cạnh tôi và kêu ử ử. Tôi đứng
lên đi, nó cắn ống quần tôi lôi lại. Đôi mắt nó nhìn tôi thật lạ. Như van
xin, như mời mọc, nửa như lo sợ, nửa như vui mừng. Nó thả ống quần tôi ra và
đi trước vài bước, xong dừng lại chờ đợi. Tôi đoán nó muốn tôi đi đâu đó.
Không sai nó dẫn đường, cứ chạy một đoạn lại dừng lại chờ tôi đi tiếp. Nó dẫn
tôi ra sau vườn, dưới gốc cây dừa nó dừng lại, nó nhìn tôi rồi nhìn vào trong
đó, đuôi ngoắc ngoắc khoe khoang ... Tôi thấy một cái hang dưới lớp đất được
đào lên và trong đó có tiếng kêu ẳng ẳng của chó con. Thì ra con chó tôi đã
đào lỗ
|
và sinh con ở đây. Tôi xoa đầu nó khen ngợi và thò tay vào lôi ra một
chó con thật
xinh chưa mở mắt. Tôi vào nhà lấy một cái thúng và bắt ra cả chục chú cún nhỏ
thật đẹp đem vào nhà. Tôi lót khăn cho mẹ con chó nằm dưới bộ ván sau nhà. Thế
là từ đó không người lạ nào dám xuống nhà dưới của tôi. Nhất là dám thò tay
vào nựng nịu đám chó con. Con chó hiền lành của tôi trở thành hung dữ chưa
bao giờ có. Nó sẽ cắn ngay nếu ai nó nghi ngờ muốn bắt con của nó. Và vô hình
chung cả xóm đều biết "nhà có chó đẻ" để cẩn thận khi bước vào nhà tôi. Con chim với đôi cánh nhỏ bé. Chim không có tay để nắm
và làm việc. Chim chỉ có đôi cánh tung bay, đôi chân nhỏ xíu không làm gì ra
trò. Thế mà từng chút, từng chút tha từng chiếc lá cọng rơm về xây tổ cho con.
Tạo hóa đã tạo mọi loài, mọi vật có cách riêng để bảo toàn và duy trì nòi giống.
Chị chim " tha lâu cũng đầy tổ" và một cái tổ nhỏ xíu, khéo léo nằm
trên một chảng ba cây, hay treo lủng lẳng như chim ròng rọc. Thế là chim mẹ vào
đó đẻ trứng và ấp trứng. Khi những chú chim phá vở cái vỏ mong manh bước ra
ngoài là lúc mẹ chim phải đi tìm mồi cho con. Bay bao xa không biết, kiếm nơi
nào chẳng hay. Chỉ biết khi chị về đàn chim con chít chít kêu vang mừng rở.
Chị đứng ở miệng tổ và mớm mồi cho con. Khi những chú chim con lớn dần, lông
cánh đã phát triển, là lúc mẹ chim tập
cho con bay. Mẹ chim dạy cho con biết phải tìm cho mình một cuộc sống riêng
tư bằng chính đôi cánh của mình. Chim mẹ bay ra ngoài, ở một chổ con có thể
nhìn thấy mình. Chú chim con đứng ở vành tổ, đập đập đôi cánh nhỏ.
(Còn tiếp)
|
Saturday, August 29, 2015
Bút Ký: LỜI RU CỦA MẸ (1) - Nguyễn thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment