Sáng nay khi thức dậy, mặt trời
đã lên cao. Nhìn giường bên cạnh, không thấy bà xã tôi đâu. Chắc bả đã dậy và
đang lo bửa sáng cho tôi dưới bếp.
Tôi cần đi tiểu vì đêm qua ngủ
say tôi không đi tiểu đêm như mọi bửa. Đưa tay tìm cái máy gọi. Nó đây rồi.
Bà xã tôi đã gài nó ngay bên gối chỉ cần đưa tay là gặp. Tôi lần mò ngay nút
bấm. "Đính.. đoong..., đính ...đoong" tiếng kêu nghe vắng vẳng dưới
nhà.
Chỉ một phút sau bà xã tôi đã mở
cửa phòng bước vào:
-" Dậy rồi hả ông?...Gì đây?
Mắc tiểu phải không?
Tôi ậm ừ trả lời vì nước miếng đã
đầy trong miệng. Nhưng bà xã tôi biết tôi nói gì rồi. Bả đã quen với những ậm
ừ hay tiếng nói lùng bùng của tôi.
Bà lại bên giường, bóp bóp chân
tôi cho mềm lại. Xong tay trái luồn dưới khuỷu chân tôi, tay phải dưới cái cổ
và thật nhanh bà xoay người tôi ngồi dậy. Đã là một thói quen với cách đở như
vậy mỗi khi bà khỏe, lưng và vai không đau. Chắc là bà vừa tập thể dục buổi
sáng xong, tay chân còn ngon lành .
Thường vào buổi chiều hay những
lúc mệt. Bả lôi hai chân tôi trước bỏ qua một bên rồi dùng cả hai tay đan lại
dưới cổ tôi rồi lôi và xoay người tôi ngồi dậy.
Chưa xong đâu, bà ôm lấy đầu tôi
rồi xoa lưng cho tôi giãn gân cốt. Bởi qua một đêm lưng tôi cứng đờ, đau nhức
lắm. Xong bà ngồi xuống lấy vội đôi dép tròng vào chân tôi rồi dùng thế kéo
tôi đứng dậy. Bà phải làm liền sau khi xong phần xoa bóp vai, vì nếu không
tôi sẽ bật người nằm ngang trên giường mà không sao gượng nỗi.
|
Cái lưng của tôi nó thật oái oăm.
Khi nằm vừa ngồi dây có cứng đơ cứ trơ ra như thế. Nhưng khi đứng lên hay bước
đi thì nó lại cong xuống. Muốn kéo nó đứng thẳng lên thì không thể nào. Có
hôm chân tôi không gượng đứng lên được, lại té ngồi trở lại giường. Có
hôm cả hai vợ chồng liêu liêu cùng muốn
té.
Bà xã tôi kẹp một bên nách cho
tôi đứng thật yên rồi dìu tôi đi tiểu. Tôi không thể kể phần tiếp theo vì mấy
cái việc đó chi li, nói ra thêm buồn cho sức khỏe của tôi bây giờ. Nói chung
tôi chỉ việc tiểu còn mọi thứ bà xã tôi làm tất.
Sau phần vệ sinh buổi sáng, Bả
dìu tôi xuống nhà và phần ăn sáng đã nằm sẳn trên bàn. Chêm thêm một cái gối
dưới ghế cho tôi khỏi đau hai cái mông ốm nhách, trơ xương.Rê cái ghế cho
đúng tầm của tôi, bả kêu tôi ngồi xuống. Giọng của bả cũng như mọi khi:
-" Ông xuống sữa hay uống cà
phê ?.
Tôi chọn sữa. Một lon sữa Insure
plus, hai lát bánh mì kẹp trứng gà và một trái chuối là tiêu chuẩn bửa sáng
hôm nay . Một cái khăn choàng được bả may sẳn và lót ở đùi tôi. Ngồi một bên bả vừa nói chuyện vừa phục
vụ.
Ăn xong, là tới màn uống thuốc.
Loại thuốc đau bao tử được bả tháo ra cho vào một cái ly thật nhỏ hòa nước. Vậy
mà tôi uống đến 2 lần mới xong . Các thuốc khác từng viên nhỏ đươc bả bỏ vào
miệng cho tôi uống.
Cái ly uống nước của tôi mới là đặc biệt
nghen. Đó là cái ly của đứa cháu nội về thăm bỏ quên lại. Cái ly có ống hút
dính liền nhau thật tiện lợi cho bà xã tôi khỏi đi lấy ống hút phiền hà
|
Sữa, cà phê hay nước cứ thế mà
dùng. Khỏi phải lôi thôi cầm cái ly uống mà tôi không cách nào ngữa cổ được.
Kéo cái ghế và dìu tôi đứng dậy,
bả vỗ vỗ lưng tôi mấy cái rồi bảo tôi exersice. Đã tới giờ tôi tập đi bộ.
.....
Mùa hè Cali mới hơn 9 giờ mà nắng đã oi bức chói
chang. Con gái tôi đi làm buổi sáng nên garage trống biến thành sân tập thể dục
cho tôi. Bà xã tôi đã mở cửa thông xuống
nhà xe và sẳn sàng chiếc xe đẩy . Thường thì tôi ngồi lên để bả đẩy đi nhưng
giờ này là giờ tôi phải đẩy nó. Tôi đẩy nó đi lòng vòng trong nhà xe trống trải
để tập cho đôi chân của mình linh hoạt một chút.
Hai cái chân của tôi bây giờ nó cũng
phản bội lại tôi. Mà không, nói như vậy
cũng tội cho nó. Bao nhiêu năm lên rừng xuống núi nó đã tận tụy phục vụ cho
tôi tối đa. Có nhiều lần quá mệt mõi, tôi đã để cho nó quỵ giữa đường vì sức
nặng của bó tre nứa chặt trên rừng. Nó cũng bị thương đôi bận khi tôi bắt nó
làm việc quá sức hay vô tình chặt trúng. Có một lần đạp gai tre, bàn chân
sưng to nhức nhối. Một dạo tôi bị phù
thủng cả người và đôi chân sưng như chân voi. Tưởng đâu tôi đã phơi thây
ngoài rừng vắng. Vậy mà mọi việc cũng
qua như có ơn trên giúp đở.
Nó và tôi đôi bạn thâm niên trên
cùng cơ thể. Nhưng bây giờ nó đã không còn nghe tôi điều khiển. Khi tôi muốn
bước tới thì nó dán chặt xuống nền nhà. Khi tôi muốn nhấc nó lên thì nó dính
chặt trên giường. Nó và tôi cần phải hợp tác với nhau để vợ con tôi đở vất vả.
Đó là lý do mỗi ngày tôi bắt nó phải cùng tôi đi dạo loanh quanh trong cái
nhà xe này . (Còn tiếp)
|
Saturday, September 3, 2016
Bút Ký: YÊU THƯƠNG - Nguyễn thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment