Tiếng
đại hồng chung thong-thả vang vang trong màn đêm tĩnh-mịch. Ánh đèn màu quanh
chùa dịu-dàng tỏa sáng hình tượng Quán-Thế-Âm Bồ-Tát vọng hướng xa-xăm với
tâm từ tỏa ngát ngàn phương. Ngài Di-Lặc với nụ cười hoan-hỷ vẫn an-nhiên
tự-tại sưởi ấm lòng người trong cái giá lạnh mùa đông. Ánh đèn xe vẫn tiếp
tục từng chiếc một rẽ vào khuôn viên chùa Giác-Quang.
Hồi kinh sám-hối
cuối năm đà dứt. Với những nụ cười thành kính Phật-tử rời chánh-điện sang
phòng ăn dạo chợ tết. Giới trẻ thì nhanh chân xuyên qua bãi đậu xe hướng đông
đến nhà sinh-hoạt của gia-đình Phật-tử Minh-Đức để tham-gia những trò chơi
đón xuân vui nhộn, cũng như thưởng-thức món hủ tiếu chay đậm-đà trong cái
lạnh bên ngoài.
Những đòn bánh tét
đậu, ba màu, chuối, và bánh chưng luôn hấp-dẫn mọi người. Nầy nhé cô hàng
nước khéo léo đưa những cây mía vào máy ép, rồi chuyền sang người bên cạnh vô
ly không kịp với sự mong chờ được thưởng thức lại hương vị ngọt thanh đậm-đà
thoang thoảng vị thơm của tắc. Cạnh đó là những hủ cà-pháo muối đang vơi dần theo
nhịp nhích của khách hàng. Chả, bì, khổ qua kho, mắm thái, bánh ích lá gai,
bánh bột lọc, xôi cúc ... tất cả thật hấp-dẫn. Quầy hàng hết thật lẹ vì đây
là những món ăn quê-hương ngày nào.
Chuông trống
bát-nhã bắt đầu vang lên trong giờ phút cuối của đêm 30 năm Bính-Thân. Câu
kinh Bát-Nhã hòa vang thành kính trong chánh-điện, cùng hồi hướng cho tất-cả
chúng sanh đều trọn thành Phật đạo hòa cùng chuông mõ đem êm-ấm cho người
viễn xứ. Thành kính cuối đầu cùng chư Phật....
Tiếng pháo
lách-tách đùng rộn-ràng nổi lên, xác pháo đỏ hồng tung tóe khắp nơi, rồi
tiếng chiêng trống, chập chẻng hùng-hậu theo bước chân đoàn lân từ trung-tâm
sinh-hoạt nhanh nhẹn đến trước chánh-điện giỡn cùng pháo, rồi tiến vào
chánh-điện lễ Phật theo tiếng trống nhịp nhàng. Mọi người cũng háo-hức chạy
theo chân lân, vào chánh-điện sát theo vách mà theo dõi đội lân đón
giao-thừa. Điện-thoại đưa cao tí tách chụp hình, quây phim. Những cánh tay ra
sức thảy tiền cho lân, địa, ăn. Những cánh tay nhỏ bé len lỏi dưới chân người
lớn đút tiền cho lân ăn, len lén rờ đầu lân một cách thích thú mặc cho địa
dành ăn. Cũng có những bé đeo cứng cha mẹ vì sợ tiếng pháo, vì sợ ông lân.
Và... cũng có những chú địa vượt khỏi ba má mà vào ăn tiền phụ, thật
ngộ-nghĩnh dễ thương. Lân, địa cũng lịch-sự dụi đầu vui vẻ cùng các nhí...
Lân, địa tha-hồ ăn cam, quýt... bụng lại càng to thêm... Những cú nhảy, leo,
lăn của ba con lân làm say mê mọi người. Cựu đoàn-sinh cũng trở về tiếp sức
đàn em, làm những trụ đứng vững vàng để các em biểu-diễn trên vai với câu chúc
"an-khang thịnh-vượng" trải dài từ miệng lân hòa lẫn với tiếng vỗ
tay dòn dã.
|
Lân
nhè nhẹ lắc lư mà ngủ,
Phe phẩy quạt phe bụng địa nằm! Trống dồn dập nhảy chàng lân, Địa duyên dáng múa cười tươi an nhàn.
Tiếng
trống lơi nhẹ đoàn lân cúi chào rồi lại rộn-ràng nhịp nhàng lùi ra sân. Mọi
người quyến-luyến nối đuôi để được nhìn thấy những gương mặt tí hon tập-tễnh
nhuễ-nhại mồ-hôi theo chân anh chị trở về đoàn quán.
Khói
pháo và nhang hòa quyện cành mai nhành đào lủng lẳng bao lì-xì đỏ mang hương
vị tết Việt-Nam vô cùng ấm cúng trong mái ấm gia-đình chùa Giác-Quang. Hàng
dài từng bước nhích đến chúc tết thầy, vui cười nhận bao lì-xì. Bài kinh bát
cú là bài học đầu năm lồng phần thưởng thi-vị đầu năm mọi người vui vui lắm.
Mọi
người sang phòng ăn thưởng-thức chén cháo nóng thơm phưng-phức, rồi ly siêu
nước ngọt-ngào, vui vẻ chúc mừng thăm hỏi bên ly trà nóng ấm thân tình.
Trong
nhà bếp vẫn có những người tiếp tục chuẩn-bị thức ăn cho những ngày tết,
những bàn tay khéo-léo, tấm lòng lương-thiện, có mặt từ năm giờ sáng rồi rời
chùa cũng gần nửa đêm, ngày này qua ngày khác, để hàng tuần phật-tử no lòng
sau giờ lễ Phật. Rồi những món ăn thuần-túy của quê nhà vào hộp giúp những
người bận-bịu vì công ăn việc làm vẫn có cơ hội ăn chay... Và giúp chùa có
phương-tiện trang-trải hóa đơn hàng tháng hay gầy dựng cơ-sở vật chất cho
người Việt có nơi sinh-hoạt về văn-hóa, ngôn-ngữ, tín-ngưỡng của mình.
Những
gương mặt già nua thật hạnh-phúc vui vẻ ngồi bên cạnh đàn con đang độ tuổi
như ngày nào họ mới đến đây, và đàn cháu thì vào độ tuổi con mình ngày nào.
Họ chính là những bàn tay đầu tiên ngày nào góp sức gầy dựng ngôi chánh-điện
nhỏ bé nghèo nàn, và giờ này ngôi chùa khang-trang hơn cũng là lúc vô-thường
đến nên những người đi trước dần dần trở về với cát bụi. Tre tàn măng mọc,
măng sống cạnh hồ nước ngọt trong lại tiếp nối là thân tre bền vững theo ngày
tháng.
Không phải vì nói
nhiều,
Mới xứng danh trì pháp, Những ai tuy nghe ít, Nhưng thân hành đúng pháp, Không phóng túng chánh pháp, Mới xứng danh trì pháp. (Pháp Cú 259)
Giao-thừa Đinh-Dậu
phong bì đỏ,
Pháp Cú trong bao tỏ lý chân, Hồi chuông tiếng mõ xa gần, Sương khuya nhẹ bước tâm thần thảnh-thơi.
Mùng một tết Đinh-Dậu
|
Sunday, January 29, 2017
Bút Ký: ĐÓN GIAO THỪA - ĐNMT
Saturday, January 28, 2017
Bút ký: CHÚC MỪNG NĂM MỚI - Nguyễn thị Thêm
Dưới nhà, con gái đang chuẩn bị đốt hương. Bàn thờ được đặt trước nhà. Bình hoa thật tươi rạng rỡ, Trái cây đầy ắp "Cầu Dừa Đủ Thơm Xoài, Nho Táo. Bánh chưng, mứt, chè làm một bàn. Hương đèn trang nghiêm, con tôi đốt hương khấn vái. Cầu nguyện một năm mới thật an lành, Cầu nguyện cho chồng tôi sức khỏe tốt hơn, Cho con tôi công việc làm ăn thuận lợi. Mọi việc hạnh thông. Cầu nguyện cho thế giới an lạc, người người ấm no hạnh phúc. Xin giảm bớt những tai trời, ách nước , những khủng bố giết người.
12 giờ rồi.
Không có pháo nổ vì khu này toàn là người Mỹ.
Trên TV đang vỗ tay
Chúc Mừng Năm Mới, nhạc Xuân rộn ràng thật vui.
Đã bước qua năm mới. Năm Đinh Dậu rồi bà con ơi! Nói theo tuổi ta thì tôi đã 70. À ha. Mình đã thất thập cổ lai hi .Ta phải cười hì hì một phát. Mừng mình vẫn còn khỏe, còn ăn ngon, ngủ say và có nhiều niềm vui bên bạn bè và gia đình. |
70 ta vẫn còn trẻ chán.
Tóc vẫn xanh nhuộm mỗi tháng một lần. Da nhăn ư? Không! chỉ chút xíu thu phân. Mắt vẫn sáng lột cườm hồi năm ngoái.
70 tuổi cứ vui như con gái.
Dẫu " gái già " cũng có lắm người theo. Cháu một bầy kêu réo thật vui thay Vắng một chút là chàng buồn, chàng gọi.
70 tuổi tôi vẫn còn vương vấn.
Hay làm thơ hay kể lể chuyện tình Một nụ cười, đóa hoa nở thật xinh. Cũng mơ mộng chuyện tình ai không rõ.
70 tuổi vẫn ngây thơ lắm đó.
Hay ngẫn ngơ quên nhớ chuyện trước sau Mà thường thôi! Chẳng quan trọng lắm đâu. Tuổi "mận chín" ai không như vậy nhỉ?
Nhưng mà thôi! Xuân này vui một tí.
Khai bút đầu năm tán chút chuyện tuổi đời Một năm đã qua, giao thừa đã đến rồi. Xuân Đinh Dậu, con gà lên tiếng gáy.
Buổi sáng đẹp tươi. Gọi mặt trời thức dậy
Đem bình minh soi sáng khắp thế gian Bao âm u, đêm tối được xóa tan. Và tất cả huy hoàng trong Xuân mới..
Cám ơn đời, cho tôi mỗi sáng là một nụ cười đón chào ngày mới
Cám ơn các con, các cháu luôn yêu thương và kính trọng.
Cám ơn bạn bè gần xa đã cho tôi những hình ảnh, những chuyện
vui,buồn và biết bao tâm tình mình trao gửi cho nhau trên diễn đàn này.
Chúc tất cả các bạn luôn khỏe mạnh an vui.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI.
Nguyễn thị Thêm.
|
Thursday, January 26, 2017
But Ky: MUA XUAN CUA TOI - Du Mien
Đã gần 30 năm, tôi trở lại con đường này và đứng dưới
hàng cây hoa Ban nở
trắng xoá để ngắm nhìn những dòng xe chạy tấp
nập trên phố với những
dòng người qua lại hối hả
hoà vào không khí của
ngày 30 tết,
mọi người lo mua sắm để
về cho kịp bữa
cơm chiều cuối năm, chỉ mình tôi lạc lỏng
trong cảnh tấp nập
hối hả đó... Thời gian thấm thoát trôi qua đi ngày xưa ấy và bây giờ một cảm
giác bồi hồi khó tả, lòng tôi bỗng thấy
rưng
rưng và mọi cảnh vật
xung quanh tôi đều
nhòa đi vì nước
mắt.
Đà Lạt vào năm 1960, con đường từ cây xăng Kim Cúc đến nhà thờ Chánh Toà ( bây giờ là đường Trần Phú ) còn rất hoang sơ và vắng vẻ, xe cộ và người qua lại rất ít, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp và xe máy chạy qua, còn chủ yếu là người đi bộ, ở Đà Lạt lúc đó buồn lắm. Tôi nhớ lại ngày xưa ấy, nhớ đến đứa bé con ngày nào được ông bà Ngoại đem về nuôi nấng, dạy dỗ và cho cháu đi học... Trường học khá xa, do đó suốt năm học lớp một phương tiện đi học duy nhất của tôi là ôm cổ và bám chặt vào lưng bà Ngoại để bà cõng tôi tới trường và đón tôi về hàng ngày, tôi rất thích vì không bị mỏi chân mà lại được úp mặt vào cái lưng ấm áp và thân thương của bà, có đôi lúc tôi đã ngủ thiếp đi về tới nhà lúc nào mà chẳng biết. Tôi thích ngắm hàng cây thẳng tắp hai bên đường chẳng biết ai đã trồng từ bao giờ mà lúc nào cũng nở hoa trắng muốt, rất đẹp, có những lúc đi học về tôi xin bà cho tụt xuống để đuổi bắt vài con châu chấu trong đám cỏ, vài con dế trong những ụ đất hoặc nhặt những cánh hoa rụng đem về chơi đồ hàng với mấy đứa bạn trong xóm. Ngày ngày qua đi, tôi đã quen thuộc với từng gốc hoa Ban, từng cánh hoa, từng đám cỏ có những con châu chấu bé xíu xinh xinh và từng ụ đất có dế mèn làm tổ... Tôi đã biết thơ thẩn từ đó và với tôi đây là con đường dài nhất, |
đẹp nhất, nó đã gắn bó với
tôi trong suốt
cuộc đời thơ ấu của
mình.Thế là năm học đã hết, tôi đã học xong lớp một
nhờ đôi chân đưa đón của bà Ngoại, sau đó tôi học hết cấp
1, cấp 2, 3 ngày nào tôi cũng đều đi qua con đường này và cũng đi bộ, cũng lang thang để ngắm trời
mây, ngắm những cánh hoa rơi lặng lẽ, nghe từng hồi
chuông nhà thờ
ngân nga vào mỗi
buổi chiều và làm thơ.
Hai hàng cây ngày càng cỗi đi, nhưng hoa càng nhiều và đẹp hơn, và bà Ngoại tôi cũng thế... Dòng đời lặng lẽ trôi, với bao thăng trầm của cuộc sống, đến nay ông bà Ngoại tôi không còn nữa, nhưng chính nhờ đôi chân kỳ diệu của bà Ngoại mà tôi đã bước vào đời bằng chính đôi chân của mình một cách tự tin, vững trãi và cũng là hành trang cho tôi bước vào đời sau này, lúc nào tôi cũng có bà ở bên cạnh. Đến nay ở tuổi nghỉ hưu ( 61 tuổi ) tôi đã có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, tôi đã có con trai, con gái, đã có cháu nội, cháu ngoại, tôi đã có tất cả... và tôi cũng đã có một mùa Xuân với con đường " hoa Ban trắng " trải dài trước mặt, sầm uất, nhộn nhịp và vội vã mà tôi đã được đánh đổi bởi cả một cuộc đời đã qua với con bé tội nghiệp ngày nào. Cảm ơn ông bà Ngoại, cảm ơn cuộc đời và cảm ơn mùa Xuân này đã cho tôi đầy ắp những yêu thương. Và : Còn đó bên đời những dấu chân Nhè nhẹ sao lòng mãi bâng khuâng Êm êm từng bước... êm từng bước Lặng cả hồn ta... mưa mùa Xuân (Thơ Sưu Tầm )
Du Miên
|
Subscribe to:
Posts (Atom)