Má bệnh gì không biết mà tôi nghe ông ngoại cằn nhằn bà ngoại:
-" Con Tư nó bệnh hậu, nguy hiểm và dơ dáy lắm. Sao bà để cho con Chín nó giặt."
Tôi chỉ nghe bà ngoại nói thầm thì sợ má tôi nghe:
" Tôi biết rồi mà ông. Để tui giặt cho nó"
Nhưng bà ngoại không rảnh để làm việc đó, dì 9 lại tình nguyện làm. Má tôi có lẽ cũng biết chuyện, mỗi khi dì 9 đem cơm cho má, má lại nắm tay dì 9 mà khóc. Một lần tôi nghe má nói:
" Em cực khổ với mẹ con chị nhiều quá. Mai mốt chị cho con Lan (là tôi) về ở với em. Em nhận nó làm con nuôi. Mai này nó săn
sóc lại con
em."
_"Chị nghĩ chi tùm lum vậy. Em không lấy chồng đâu, em ở vậy với má và lo cho mấy cháu. Thôi ngủ đi cho khỏe chị ơi!" Dì 9 nói rồi đi ra khỏi phòng bệnh của má. Gặp tôi, dì ôm trong vòng tay và
hôn tôi một cái thật lâu.
Khi bệnh tình má tôi thuyên giảm, ba tôi xuống và đem mẹ con tôi về lại nhà. Má không muốn làm gánh nặng cho ngoại nên má năn nỉ ngoại đồng ý. Bà ngoại khuyên không được đành phải chịu, bà gửi theo cả chục thang thuốc và ra tận xe dặn dò nhiều thứ. Má tôi chỉ nắm tay ngoại và dì 9 mà khóc. Đôi mắt má buồn lắm, như nói biết bao lời.
Má tôi là vậy, bà suốt đời nhịn nhục, chịu thiệt thòi riêng mình không than van.
Bà biết ba tôi
đang dấu bà để chung sống với một người phụ nữ khác, nhưng bà không hề nói cho bà ngoại tôi biết. Bà chịu sự đau khổ một mình, bà không muốn ngoại tôi buồn, không muốn con cái ảnh hưởng vì sự bất hòa giữa cha mẹ. Má tôi đau đớn và câm nín để rồi đau bệnh khi sinh con non ngày non
tháng.
|
Ở với ngoại được bảo bọc mọi thứ, má không lo gì hết. Mẹ con đều có ngoại và dì 9 lo. Về nhà má phải đối diện một sự thật là phải kiếm tiền để lo cho gia đình. Sau khi uống hết thuốc ngoại gửi về, má tôi lại quang gánh đi bán tiếp. Em út tôi càng lớn càng tội nghiệp. Nó ốm nhom, khóc hoài . Tôi dỗ nó nhiều lần không được, tôi cũng khóc theo.
Thế là má tôi phải vào nhà thương sau lần thứ hai xỉu giữa đường. Một người đàn bà đến nhà lo cho anh em tôi. Ba nói chúng tôi gọi bà đó bằng dì và ba không vắng nhà thường vì chuyện lính tráng nữa.
Anh em tôi được ba dặn không kể chuyện "Dì" với má. Vì má bệnh nặng nói ra má sẽ nặng thêm. Nhưng khu gia binh mà,
chuyện gì mà dấu diếm được. Người ta nói xầm xì "Dì" đó là tình
nhân của ba. Má tôi
vì buồn ba hai
lòng nên sinh ra bệnh.
Anh em tôi không thương dì, nhưng
không dám cãi lại ba. Dì cũng rất ngọt ngào với chúng tôi nhưng mấy bà hàng xóm nói dì là " Thứ đàn bà lang chạ giựt chồng người. Miệng ngọt mà trong lòng chứa đầy dao găm" " Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng"
Má tôi mất khi sức khỏe cạn kiệt không thể cứu vãn. Nghe tin bà ngoại và các cậu dì tức tốc lên thăm. Bà ngoại giận ba tôi ra mặt. Bà nói" Tại sao con nhất định đem nó về để nó chết. Con muốn có vợ khác thì con nói thiệt với má đi. Sao con ác quá vậy?" Rồi bà ngồi khóc thật nhiều.
Ba tôi và "Dì" quỳ bên ngoại năn nỉ. Hai người hứa với ngoại trước quan tài của má là sẽ lo cho anh em tôi và thương như
con ruột ".
|
Dì đã một lần lấy chồng, nhưng không con cái và hai
người đã chia
tay. Ba đến với dì khi má tôi mang thai em Út.
Có lẽ má cũng biết nhưng tính má quá hiền nên không quyết liệt ngăn cản. Bây giờ má chết, gia đình cần một người đàn bà, chúng tôi cần có mẹ để chăm sóc, nên ngoại đành bó tay. Chỉ mong người đàn bà đó thật lòng thương yêu chúng tôi.
Bà ngoại muốn đem vài đứa về nhà nuôi, nhưng ba nhất định không chịu. Ba muốn anh em tôi không xa lìa. Ba và
dì đều hứa như vậy. Dì 9 giận ba không nói một lời, cũng không hề nói về di ngôn của má tôi. Còn cậu 10 cứ ôm tụi tôi mà khóc.
Sau khi Má đã yên mồ yên mả, ba nói các con phải kêu dì bằng "Má" vì bây giờ dì sẽ thay má mà lo cho các con. Anh
em tôi ghét dì nhưng thú thực không có dì cũng không được. Ai phụ ba kiếm tiền, ai lo cho em út. ai lo cho
chúng tôi. Mỗi tối tôi cứ tới bàn thờ má mà khóc. Bé Út cứ đòi má không chịu dì bồng. Dì lại năn nỉ dỗ dành mấy chị em tôi.
Dì vừa lo nấu nướng, cơm nước, lại phải thay má buôn bán để lo cho gia đình. Gánh vác một gia đình có 5 đứa con chồng còn thơ dại, dì cũng vất vã lắm. Nhìn dì tất bật, chúng tôi lại nghĩ đến má. Thương và giận dì cứ trộn lẫn vào nhau. Nhưng có một điều tôi phải công nhận là dì thật lòng thương yêu chúng tôi.
Mỗi khi bé Út bệnh, dì lại bên giường tận tình chăm sóc, Dì ôm nó hôn hít
thương mến chẳng khác má. Tôi kêu dì bằng má trong ngượng gạo và ngầm chống đối mỗi khi ba nói về dì.
Một lần tôi đi học về và tôi đánh lộn với một đứa trong xóm. Nó nói tôi là đồ mất mẹ nên mất dạy. Dì nghe xong, mặt hầm hầm. Lần đầu tiên tôi thấy dì nóng giận. Dì dẫn tôi tới nhà nó và nói với ba má nó:
(còn tiếp)
|
Saturday, August 20, 2016
Hồi Ký: HAI BÀ MẸ (2) - Nguyễn thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment