Cũng chuyện ma trên biển.
Tôi vượt biên năm 79 từ Long An trên tàu mang số LA-1971. Đi vào ngày 19 tháng 5... Đêm đầu tiên bị bão nên phải cập vào Vũng Tàu, chờ sáng sớm tinh sương lại khởi hành... Ôi thôi, khi ra biển tàu lắc lư, thế là thiên hạ đua nhau ói mửa , những ai ngồi tầng dưới đều bị lảnh đủ, tôi cũng không ngoại lệ !!!! .. Đi dọc theo ven biển được khoảng hơn một ngày thì tàu bị vô nước và máy bơm bị nghẹt, cùng với mùi hôi của chất ói và rác lềnh bềnh ở tầng hầm, tàu phải quay về Vàm Láng nghỉ một ngày để sửa chữa và làm vệ sinh ... Khi xong, ông tài công loay hoay thế nào mà bị vướng cồn cát ở Vàm Láng, phải chờ nước lên cuối cùng mới ra được biển và hướng ra hải phận quốc tế. Mọi người nhìn lại quê hương lần cuối chỉ còn thấy một lằn đen xa xa phía chân trời, lòng cảm thấy bồi hồi khó tả! Thôi vô lại đề nha: Đại khái là sau mấy ngày lênh đênh trên biển, lương thực và nước uống cạn dần , chỉ chia được chút cháo và ngụm |
nước vàng khè lấy từ
thùng máy của tàu, nên ai cũng lã người, yếu sức..Có một bé trai khoảng 1,2 tuổi,
bé khóc liên tục đòi uống nước, mẹ em hỏi xin mọi người chia thêm chút nước
nhưng không thấy ai giúp... Cuối cùng tôi nhường ngụm nước duy nhất của tôi
cho cháu bé. Không biết bé tên gì chỉ biết bé là con của một cựu phi công tên
là Phú ...
Trên biển bị mấy lần mưa bão, sóng to đập vào tàu kêu răng rắc như muốn vỡ tung và bị nhấn chìm trong tích tắc!! Mọi người chỉ biết cầu nguyện, có người bật khóc vì quá tuyệt vọng, sợ nếu không chết vì đói khát thì cũng chết vì chìm tàu... Trong những giờ phút kinh hoàng đó có người nói thấy Chúa, thấy Phật vân vân..
Và dĩ nhiên là có thấy 'ma' nữa, một chị ngồi
gần tôi kể là chị ấy thấy rất nhiều bóng đen bám theo bên mạn tàu đòi leo
lên, mà mấy bóng đen này không có thân mình hoặc tay chân mà chỉ có cái đầu
và có bốn cái gì như vây cá mọc ra hai bên nhìn thì cũng giống giống như
|
đôi
tay chân tí hon. Phải chăng đó là linh hồn của những đồng bào bị đắm
tàu vùi thân trong biển làm mồi cho cá nên thân thể không còn được nên thân thể không còn được nguyên vẹn
?? Vài người khác trên tàu xác nhận là họ cũng thấy y như vậy. Tôi thì không thấy
gì hết mà chỉ nằm mơ mơ màng màng thấy mình về nhà ở Sài Gòn mở tủ lạnh lấy
ly nước đá ra nốc một hơi cho thiệt đã khát. Tuy không thấy ma, nhưng tôi tin
những gì chị ấy nói đều là sự thật. Dù sao đi nữa họ cũng đã phù hộ chúng tôi
thoát qua hiểm nguy trên biển và cập bến vào Mã Lai Á để được tị nạn và định
cư tại nước ngoài tái lập một cuộc sống mới.
Có bà con nào quen ai hoặc đã đi cùng chuyến tàu LA-1971 thì làm ơn kiểm chứng cho câu chuyện của tôi nghen. MONG RẰNG CHÚNG TA ĐỪNG BAO GIỜ QUÊN NHỮNG ĐỒNG BÀO ĐÃ VÙI THÂN TRONG BIỂN CẢ. PL Mùa Vu Lan 2016 |
Saturday, August 27, 2016
Hồi Ký: CHUYỆN MA - Philip Luu
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment