Saturday, August 27, 2016
Thơ: THU SANG - Tống Ngọc Nga
Tháng tám mùa thu lá nhuộm vàng..
Một chút heo may vừa kéo đến..
Một vài cánh gió tạt bay ngang.
Thì ra thu đến rất êm êm..
Sợi nắng nhạt nhoà đan lối thênh.
Nấn níu hè qua khô cánh phượng.
Còn đâu sắc đỏ đợi trăng lên?
Mùa thu tháng tám ngập ngừng qua.
Rừng lá thay chưa dưới nắng tà?
Sứ đỏ muộn màng hây hẩy biếc..
Tường rêu ươn ướt dấu chân xa.
Hôm nay lành lạnh gió heo may.
Có chút mưa bay lướt thướt ngoài.
Sen nụ vươn cành trên phiến lá.
Giả sơn cụm núi gợi buồn thay?
Cũng nước-cũng cây-cũng Mục đồng.
Cũng người Sơn nữ mỏi mòn trông?
Ngôi chùa thiêu thiếu hồi chuông mõ..
Sơn giả cá buồn nép cánh rong.
Tháng tám mùa Thu lặng lẽ sang...
Một chút heo may vừa kéo đến..
Một vài cánh gió tạt bay ngang.
Thì ra thu đến rất êm êm..
Sợi nắng nhạt nhoà đan lối thênh.
Nấn níu hè qua khô cánh phượng.
Còn đâu sắc đỏ đợi trăng lên?
Mùa thu tháng tám ngập ngừng qua.
Rừng lá thay chưa dưới nắng tà?
Sứ đỏ muộn màng hây hẩy biếc..
Tường rêu ươn ướt dấu chân xa.
Hôm nay lành lạnh gió heo may.
Có chút mưa bay lướt thướt ngoài.
Sen nụ vươn cành trên phiến lá.
Giả sơn cụm núi gợi buồn thay?
Cũng nước-cũng cây-cũng Mục đồng.
Cũng người Sơn nữ mỏi mòn trông?
Ngôi chùa thiêu thiếu hồi chuông mõ..
Sơn giả cá buồn nép cánh rong.
Tháng tám mùa Thu lặng lẽ sang...
Hồi Ký: CHUYỆN MA - Philip Luu
Cũng chuyện ma trên biển.
Tôi vượt biên năm 79 từ Long An trên tàu mang số LA-1971. Đi vào ngày 19 tháng 5... Đêm đầu tiên bị bão nên phải cập vào Vũng Tàu, chờ sáng sớm tinh sương lại khởi hành... Ôi thôi, khi ra biển tàu lắc lư, thế là thiên hạ đua nhau ói mửa , những ai ngồi tầng dưới đều bị lảnh đủ, tôi cũng không ngoại lệ !!!! .. Đi dọc theo ven biển được khoảng hơn một ngày thì tàu bị vô nước và máy bơm bị nghẹt, cùng với mùi hôi của chất ói và rác lềnh bềnh ở tầng hầm, tàu phải quay về Vàm Láng nghỉ một ngày để sửa chữa và làm vệ sinh ... Khi xong, ông tài công loay hoay thế nào mà bị vướng cồn cát ở Vàm Láng, phải chờ nước lên cuối cùng mới ra được biển và hướng ra hải phận quốc tế. Mọi người nhìn lại quê hương lần cuối chỉ còn thấy một lằn đen xa xa phía chân trời, lòng cảm thấy bồi hồi khó tả! Thôi vô lại đề nha: Đại khái là sau mấy ngày lênh đênh trên biển, lương thực và nước uống cạn dần , chỉ chia được chút cháo và ngụm |
nước vàng khè lấy từ
thùng máy của tàu, nên ai cũng lã người, yếu sức..Có một bé trai khoảng 1,2 tuổi,
bé khóc liên tục đòi uống nước, mẹ em hỏi xin mọi người chia thêm chút nước
nhưng không thấy ai giúp... Cuối cùng tôi nhường ngụm nước duy nhất của tôi
cho cháu bé. Không biết bé tên gì chỉ biết bé là con của một cựu phi công tên
là Phú ...
Trên biển bị mấy lần mưa bão, sóng to đập vào tàu kêu răng rắc như muốn vỡ tung và bị nhấn chìm trong tích tắc!! Mọi người chỉ biết cầu nguyện, có người bật khóc vì quá tuyệt vọng, sợ nếu không chết vì đói khát thì cũng chết vì chìm tàu... Trong những giờ phút kinh hoàng đó có người nói thấy Chúa, thấy Phật vân vân..
Và dĩ nhiên là có thấy 'ma' nữa, một chị ngồi
gần tôi kể là chị ấy thấy rất nhiều bóng đen bám theo bên mạn tàu đòi leo
lên, mà mấy bóng đen này không có thân mình hoặc tay chân mà chỉ có cái đầu
và có bốn cái gì như vây cá mọc ra hai bên nhìn thì cũng giống giống như
|
đôi
tay chân tí hon. Phải chăng đó là linh hồn của những đồng bào bị đắm
tàu vùi thân trong biển làm mồi cho cá nên thân thể không còn được nên thân thể không còn được nguyên vẹn
?? Vài người khác trên tàu xác nhận là họ cũng thấy y như vậy. Tôi thì không thấy
gì hết mà chỉ nằm mơ mơ màng màng thấy mình về nhà ở Sài Gòn mở tủ lạnh lấy
ly nước đá ra nốc một hơi cho thiệt đã khát. Tuy không thấy ma, nhưng tôi tin
những gì chị ấy nói đều là sự thật. Dù sao đi nữa họ cũng đã phù hộ chúng tôi
thoát qua hiểm nguy trên biển và cập bến vào Mã Lai Á để được tị nạn và định
cư tại nước ngoài tái lập một cuộc sống mới.
Có bà con nào quen ai hoặc đã đi cùng chuyến tàu LA-1971 thì làm ơn kiểm chứng cho câu chuyện của tôi nghen. MONG RẰNG CHÚNG TA ĐỪNG BAO GIỜ QUÊN NHỮNG ĐỒNG BÀO ĐÃ VÙI THÂN TRONG BIỂN CẢ. PL Mùa Vu Lan 2016 |
Saturday, August 20, 2016
Hồi Ký: HAI BÀ MẸ (1) - Nguyễn thị Thêm
Năm tôi 6 tuổi thì má mất. Em út của tôi mới vừa
tròn hơn 1 tuổi.
Tôi nhớ lúc mang bầu bé Thu má hay ôm tôi mà khóc. Nước mắt má chảy ướt cả áo tôi. Má ốm nhom, cái bụng nhô ra tội nghiệp. Vậy mà má mỗi ngày vẫn gánh hàng đi bán rong trong trại lính.
Ba tôi là lính, chúng tôi ở trong trại gia binh, nên sáng sớm má làm một nồi xôi bắp và xôi đậu phọng đi bán trong khu xóm. Đôi khi
thay đổi, má bán
xôi lá cẩm hay xôi
vò.
Má đi bán dạo tới trưa thì về, rồi chuẩn bị một nồi bánh canh hoặc cháo gà bán buổi tối. Mùa bắp má bán bắp luộc, những trái bắp nấu với mía lau thơm lừng và ngọt lịm.
Tôi ở nhà với anh Hai anh Ba và em Trí . Hai
anh vừa lo cho em
vừa phụ mẹ. Lương lính của Ba không đủ lo cho cả nhà, nên má tôi vất vả quanh năm.
Khi má có mang em Thu thì má yếu nhiều, má gầy đi trông thấy. Đôi lúc má không đi bán hết vì quá mệt. Má đem xôi về và hôm đó cả nhà ăn xôi thế cơm.
Nhà tôi ở xa nhà bà ngoại. Mà đúng ra cũng không phải bà ngoại ruột của tôi. Bà là cô bà con xa với má. Ông bà ngoại tôi mất khi má còn nhỏ xíu. Bà ngoại thấy thương tình đem về nuôi và coi như con đẻ. Nhà bà ngoại không giàu nhưng má no cơm, ấm áo. Má không được học tới nơi tới chốn, chỉ biết đọc và biết viết. Ông bà ngoại quan niệm con gái không cần học giỏi, chỉ cần siêng năng và đức hạnh.
Rồi má đi lấy chồng, về làm dâu bên chồng đúng theo khuôn phép.
|
Ông nội tôi bệnh triền miên,má thay chồng phụng dưỡng hết lòng. Khi ông nội tôi mất, má bồng con theo chồng vào ở trong khu gia binh.
Thỉnh thoảng nhớ con, bà ngoại dẫn dì 9 cậu 10 tôi đi thăm má. Má tôi mừng lắm, dắt cậu và dì tôi đi khoe cùng khắp.
Bà ngoại hiền, thương má tôi và lũ cháu ngoại đông đúc. Nhưng nhà ông bà ngoại không đủ giàu có để có thể bảo bọc mẹ con tôi. Khi mang thai em út
tôi, má không báo tin cho bà ngoại biết, má bệnh má cũng dấu luôn. Tôi còn nhỏ quá không biết tại sao, anh em tôi nhớ ngoại và đòi về thăm nhưng má nói chờ sinh em bé rồi về thăm cho ngoại mừng.
Ba tôi đi sớm về muộn thường xuyên. Nhiều khi cả tuần không về. Khi má với ba nói chuyện, tôi nghe ba nói ba bận việc lính tráng, đàn bà biết gì mà hỏi. Những lúc đó tôi chỉ thấy má buồn thiệt nhiều và khóc một mình.
Má sinh bé Thu sau một cơn đau đẻ lúc đi bán xôi trong khu gia
binh. Một người quen đã đem dùm gánh hàng về và giúp đưa má vào bệnh viện. Má mất máu nhiều và tưởng chết khi sinh con. BS nói má kiệt sức vì suy dinh dưỡng nên bé Thu sinh ra nhỏ xíu tội tình.
Má được đưa về nhà và má yếu đi nhiều lắm. Sữa cho em không đủ nên anh Hai phải pha thêm sữa bò cho em út bú. Mắt má sưng húp vì khóc. Ba vẫn vắng nhà thường xuyên. Mọi việc trở nên tồi tệ khi tiền chi dụng không đủ. Qua đầy tháng má lại phải gánh hàng đi bán để lo cho gia đình.
|
Một bửa má dậy không nỗi và ngã xuống bất tỉnh. Em Út khóc thét lên má cũng
không biết. Ba đưa má
vào bệnh viện và má không được về nhà hết cả tuần. Bà ngoại hay tin và lên thăm. Bà nói gì
với ba không
biết và sau đó
bà ngoại đưa hết mấy mẹ con về quê.
Nhìn gương mặt lo âu của ngoại, chúng tôi biết má bệnh thật nặng. Ngoại đưa má đi Bác Sĩ và nhiều thầy để chữa bệnh. Nghe đâu bệnh của má là sinh non ngày mà lặn lội quá sớm. Bệnh của đàn bà mà thuốc Tây không trị dứt được.
Má được ngoại đưa đi thầy thuốc Bắc rồi thuốc Nam. Nhìn ngoại vừa lo cho nhà cửa, buôn bán lại canh mấy nồi thuốc, má lại khóc mỗi khi bưng chén thuốc. Ngoại cứ theo má dỗ dành " Ráng đi con, phước chủ, may thầy. Con sẽ hết bệnh mà"
Anh em tôi chơi với cậu 10, cậu thương chúng tôi lắm. Bày đủ trò chơi để chúng tôi đở nhớ nhà và đòi má. Dì Chín vừa đi học, vừa lo cho bé Út và cả nhóm tụi tôi. Dì đút cho bé Út từng muỗng cơm và chăm chút tận tình. Dì săn sóc cho má trong
đôi mắt đầy thương yêu.
Dì hay nói với chúng tôi về má. Một người chị cả đã lo lắng cho các cậu dì lúc nhỏ. Kỷ niệm về mấy chị em dì kể cho nghe rồi dì khóc. Dì sợ má tôi không qua khỏi bỏ lại chúng tôi.
Mỗi chiều, dì dẫn anh em tôi ra cái phông tên nước cuối xóm tắm một loạt. Dì tắm từng đứa xong mặc đồ rồi đuổi về nhà đến đứa khác. Quần áo dơ của má và anh em tôi dì lại lo giặt giũ phơi khô.
(Còn tiếp) |
Hồi Ký: HAI BÀ MẸ (2) - Nguyễn thị Thêm
Má bệnh gì không biết mà tôi nghe ông ngoại cằn nhằn bà ngoại:
-" Con Tư nó bệnh hậu, nguy hiểm và dơ dáy lắm. Sao bà để cho con Chín nó giặt."
Tôi chỉ nghe bà ngoại nói thầm thì sợ má tôi nghe:
" Tôi biết rồi mà ông. Để tui giặt cho nó"
Nhưng bà ngoại không rảnh để làm việc đó, dì 9 lại tình nguyện làm. Má tôi có lẽ cũng biết chuyện, mỗi khi dì 9 đem cơm cho má, má lại nắm tay dì 9 mà khóc. Một lần tôi nghe má nói:
" Em cực khổ với mẹ con chị nhiều quá. Mai mốt chị cho con Lan (là tôi) về ở với em. Em nhận nó làm con nuôi. Mai này nó săn
sóc lại con
em."
_"Chị nghĩ chi tùm lum vậy. Em không lấy chồng đâu, em ở vậy với má và lo cho mấy cháu. Thôi ngủ đi cho khỏe chị ơi!" Dì 9 nói rồi đi ra khỏi phòng bệnh của má. Gặp tôi, dì ôm trong vòng tay và
hôn tôi một cái thật lâu.
Khi bệnh tình má tôi thuyên giảm, ba tôi xuống và đem mẹ con tôi về lại nhà. Má không muốn làm gánh nặng cho ngoại nên má năn nỉ ngoại đồng ý. Bà ngoại khuyên không được đành phải chịu, bà gửi theo cả chục thang thuốc và ra tận xe dặn dò nhiều thứ. Má tôi chỉ nắm tay ngoại và dì 9 mà khóc. Đôi mắt má buồn lắm, như nói biết bao lời.
Má tôi là vậy, bà suốt đời nhịn nhục, chịu thiệt thòi riêng mình không than van.
Bà biết ba tôi
đang dấu bà để chung sống với một người phụ nữ khác, nhưng bà không hề nói cho bà ngoại tôi biết. Bà chịu sự đau khổ một mình, bà không muốn ngoại tôi buồn, không muốn con cái ảnh hưởng vì sự bất hòa giữa cha mẹ. Má tôi đau đớn và câm nín để rồi đau bệnh khi sinh con non ngày non
tháng.
|
Ở với ngoại được bảo bọc mọi thứ, má không lo gì hết. Mẹ con đều có ngoại và dì 9 lo. Về nhà má phải đối diện một sự thật là phải kiếm tiền để lo cho gia đình. Sau khi uống hết thuốc ngoại gửi về, má tôi lại quang gánh đi bán tiếp. Em út tôi càng lớn càng tội nghiệp. Nó ốm nhom, khóc hoài . Tôi dỗ nó nhiều lần không được, tôi cũng khóc theo.
Thế là má tôi phải vào nhà thương sau lần thứ hai xỉu giữa đường. Một người đàn bà đến nhà lo cho anh em tôi. Ba nói chúng tôi gọi bà đó bằng dì và ba không vắng nhà thường vì chuyện lính tráng nữa.
Anh em tôi được ba dặn không kể chuyện "Dì" với má. Vì má bệnh nặng nói ra má sẽ nặng thêm. Nhưng khu gia binh mà,
chuyện gì mà dấu diếm được. Người ta nói xầm xì "Dì" đó là tình
nhân của ba. Má tôi
vì buồn ba hai
lòng nên sinh ra bệnh.
Anh em tôi không thương dì, nhưng
không dám cãi lại ba. Dì cũng rất ngọt ngào với chúng tôi nhưng mấy bà hàng xóm nói dì là " Thứ đàn bà lang chạ giựt chồng người. Miệng ngọt mà trong lòng chứa đầy dao găm" " Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng"
Má tôi mất khi sức khỏe cạn kiệt không thể cứu vãn. Nghe tin bà ngoại và các cậu dì tức tốc lên thăm. Bà ngoại giận ba tôi ra mặt. Bà nói" Tại sao con nhất định đem nó về để nó chết. Con muốn có vợ khác thì con nói thiệt với má đi. Sao con ác quá vậy?" Rồi bà ngồi khóc thật nhiều.
Ba tôi và "Dì" quỳ bên ngoại năn nỉ. Hai người hứa với ngoại trước quan tài của má là sẽ lo cho anh em tôi và thương như
con ruột ".
|
Dì đã một lần lấy chồng, nhưng không con cái và hai
người đã chia
tay. Ba đến với dì khi má tôi mang thai em Út.
Có lẽ má cũng biết nhưng tính má quá hiền nên không quyết liệt ngăn cản. Bây giờ má chết, gia đình cần một người đàn bà, chúng tôi cần có mẹ để chăm sóc, nên ngoại đành bó tay. Chỉ mong người đàn bà đó thật lòng thương yêu chúng tôi.
Bà ngoại muốn đem vài đứa về nhà nuôi, nhưng ba nhất định không chịu. Ba muốn anh em tôi không xa lìa. Ba và
dì đều hứa như vậy. Dì 9 giận ba không nói một lời, cũng không hề nói về di ngôn của má tôi. Còn cậu 10 cứ ôm tụi tôi mà khóc.
Sau khi Má đã yên mồ yên mả, ba nói các con phải kêu dì bằng "Má" vì bây giờ dì sẽ thay má mà lo cho các con. Anh
em tôi ghét dì nhưng thú thực không có dì cũng không được. Ai phụ ba kiếm tiền, ai lo cho em út. ai lo cho
chúng tôi. Mỗi tối tôi cứ tới bàn thờ má mà khóc. Bé Út cứ đòi má không chịu dì bồng. Dì lại năn nỉ dỗ dành mấy chị em tôi.
Dì vừa lo nấu nướng, cơm nước, lại phải thay má buôn bán để lo cho gia đình. Gánh vác một gia đình có 5 đứa con chồng còn thơ dại, dì cũng vất vã lắm. Nhìn dì tất bật, chúng tôi lại nghĩ đến má. Thương và giận dì cứ trộn lẫn vào nhau. Nhưng có một điều tôi phải công nhận là dì thật lòng thương yêu chúng tôi.
Mỗi khi bé Út bệnh, dì lại bên giường tận tình chăm sóc, Dì ôm nó hôn hít
thương mến chẳng khác má. Tôi kêu dì bằng má trong ngượng gạo và ngầm chống đối mỗi khi ba nói về dì.
Một lần tôi đi học về và tôi đánh lộn với một đứa trong xóm. Nó nói tôi là đồ mất mẹ nên mất dạy. Dì nghe xong, mặt hầm hầm. Lần đầu tiên tôi thấy dì nóng giận. Dì dẫn tôi tới nhà nó và nói với ba má nó:
(còn tiếp)
|
Subscribe to:
Posts (Atom)