Ngoài hiên, giọt mưa thu thảnh thót rơi.
Trời lắng, u buồn mây hắt hiu, ngừng trôi.
Nghe gió thoảng, mơ hồ......
Chị nằm yên trên
giường, nghe từng giọt mưa rơi trên mái nhà. Những giọt mưa như một điệu nhạc
. Nghe gió thoảng, mơ hồ. Trong mưa
thu, ai khóc ai than hờ....
Cali đã trải qua
những ngày nắng hạ chói chang. Cây cỏ héo úa, sông ngòi khô cạn. Đây là lần đầu
tiên có một cơn mưa lớn. Cơn mưa thật đẹp, mát lòng, mát dạ con người. Cơn
mưa báo hiệu mùa thu đã chính thức bước chân về đây.
Đêm về sáng nằm
trong chăn êm nệm ấm. Những giọt mưa ngoài trời rộn rả trên mái nhà, một niềm
vui nhẹ dâng lên trong lòng chị.
Cả tháng nay báo động. Một cơn động đất lớn có thể đến bất
cứ lúc nào. Một vết nứt đang đe dọa toàn thể người dân Cali. Chị lo sợ như
nhiều lần lo sợ. Lại chuẩn bị những thức ăn. Kiểm soát những gì cần thiết cho
một thiên tai. Bởi vì tai trời, ách nước biết sao mà lường.
Hôm đến nhà con
trai mừng thôi nôi cho cháu nội. Chị đã la vợ chồng con một trận. Chúng chẳng
chuẩn bị gì cho động đất. Nó ôm chị cười nịnh:"Thì má qua ở với tụi con
đi. Con mua đồ về dự trữ. Chứ tàu con sắp đi rồi, mua về ai ăn cho hết"
Cái thằng xạo nhất nhà. Cái gì cũng bàn trớt quớt được hết.
|
Ngẫm nghĩ lại nó
cũng có lý của nó." Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Một cô em
thường hay nói với chị câu đó. Cô em có tiếng là giỏi và có tài quán xuyến.
Khách tới nhà bất cứ lúc nào cũng có thức ăn để đãi. Cô cười nói với chị"
Lúc trước em lo trữ nhiều thứ lắm. Để hoài rồi quá hạn lại bỏ đi. Bây giờ em
chỉ trữ nước , gạo và mì gói là chính. Mà thật ra gia đình VN nào thức ăn
cũng ê hề. Hổng tin chị để ý mà xem. Một tuần động đất chẳng nhằm nhò
gì" Suy gẩm cô ta nói cũng đúng. Cứ nhìn các chị đi chợ thì biết. Cứ như
đi chợ Tết chẳng bằng. Thức ăn đầy ngập cả xe.
Chị lại nghĩ đến
thằng con bên Nhật. Nhà nó rất nhiều ngăn tủ, mà hộc tủ nào cũng to. Nó nói
bên Nhật quy định trong nhà phải trữ thức ăn dùng cho một tháng. Nhìn tủ đầy
thức ăn khô, chị đã hiểu tại sao người Nhật lại không quá khó khăn sau mỗi lần
sao người Nhật lại
không quá khó khăn sau mỗi lần động đất. Nếu mọi việc trên đời mình đều đoán
trước và sẳn sàng đối phó, thì khi nó đến ta chẳng hề cảm thấy đau khổ hay
tuyệt vọng. Người Nhật là như vậy nên họ chấp nhận những đau thương do động đất
gây ra. Họ bình tỉnh và trật tự trong mọi tình huống.
Cơn mưa đêm nay báo
hiệu cho
|
chị biết nỗi lo động đất đã đi qua. Trời sẽ mát và mùa thu đã về.
Mùa thu sẽ khiến đất trời dịu dàng hơn. Những chiếc lá sẽ thu mình lại để bắt
đầu một chu kỳ mới. Đêm sẽ dài thêm chút nữa. Những người yêu nhau sẽ chờ bửa
cơm tối dịu dàng dưới ánh đèn. Một giấc ngủ mát mẻ, lãng mạn sẽ làm tình yêu
thêm thăng hoa.
Nghĩ tới đây, chị
bất chợt nhìn qua chồng. Anh vẫn còn ngủ say. Giấc ngủ muộn màng của những
người già. Giấc ngủ của đàn ông thường dài hơn phụ nữ. Họ rất dễ ngủ cũng như
dễ mau quên. Nhất là những lời hứa.
Có phải như vậy
hay không? Chị có nói quá đáng hay không? Không? chị thấy phần đông đàn ông
hay quên lời hứa. Nhất là lời hứa trước Chúa, trước Cha và trước những người
chứng kiến trong ngày hôn lễ.
Chú rễ nắm tay cô
dâu thật trang trọng. Hứa sẽ săn sóc và lo lắng cho cô ta hết cả một đời.
Thế nhưng có bao
nhiêu người giữ được lời hứa đó. Bao nhiêu người đàn ông khỏe mạnh để lo cho
vợ những ngày cuối đời. Chị đã thấy rồi, xung quanh chị. Rất nhiều ông chồng
đã sớm ra đi. Họ để lại cho vợ cuộc sống cuối đời buồn bả, cô lẽ và một trách
nhiệm nặng nề.
|
Saturday, October 29, 2016
Bút Ký: MƯA THU (1) - Nguyễn thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment