Vì sao? Vì họ yêu
họ nhiều hơn yêu vợ và gia đình. Họ thao túng sức khỏe. Họ thao túng tình
yêu,Họ vui thoải mái với bạn bè và cho như vậy mới là đàn ông.. Họ uống rượu,
hút thuốc liên miên. Họ sẽ tự ái khi vợ con nói đến những điều cấm kỵ đó. Thú
vui của đàn ông thì nhiều lắm. Uống rượu và hút thuốc là chuyện thường tình.
Thế nhưng, nó là một trong những nguyên nhân trả lời cho sự bất tín đối với vợ
mình trong ngày hôn phối.
Chị thật vô duyên
khi nghĩ đến những điều này. Nhưng buồn thay đó là sự thật. Ít nhất là trong
gia đình chị. Hiện giờ những ngày đoàn tụ chỉ còn lại mấy chị em dâu hiu hắt.
Mấy anh của chị đều đã không còn. Ngày giỗ, Tết nhìn lên bàn thờ nhà từ đường
buồn rơi nước mắt.
Vài con chim non
Chiêm chíếp kêu trên cành
Như nhủ trời xanh.
Gió ngừng đi, mưa buồn chi,
Cho cỏi lòng lâm ly
Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây.
Lòng vắng, muôn bề không liếp che gió về
Ai nức nở thương đời.
Châu buông mau
Dương thế bao la sầu.
Mưa thu, mưa thu
rơi thành nhịp điệu. Chị lạc loài những ý nghĩ miên man. Chị nhớ nhà quá. Nhớ
những người anh, nhớ mẹ, nhớ cha. Trong nỗi nhớ vô cùng đó chị giận các anh.
Chị thương chị dâu vô cùng. Những người phụ nữ luôn bên cạnh chồng để lo lắng,
chăm sóc và yêu thương. Có những đêm trời mưa tầm tả, anh chị về trong cơn
say. Người ướt như chuột, ói mửa liên miên. Có ai trong hoàn cảnh đó
|
không buồn
cho được. Vậy mà người vợ vẫn đem chồng vào, lau khô, xoa dầu thay đồ và làm
tất cả mọi việc bằng tất cả tấm lòng. Khi chồng đã dịu cơn say, người vợ mới
có thể an lòng thở phào nhẹ nhỏm. Có khi chồng vừa say giấc là người vợ phải
lo nấu nướng để lo cho buổi chợ sáng mai.
Có phải tình yêu
là như vậy không hả các anh?. Đừng nói tại phụ nữ sống dai hơn đàn ông? Phụ nữ
chúng tôi sinh đẻ tốn biết bao nhiêu sức lực. Nuôi con, cho con bú là chuyền
cho con hầu hết nguồn năng lượng của mình. Chúng tôi vất vả không thua các
anh. Vậy mà cuối cùng, đa số chúng tôi lại là người tiễn các anh ra đi trong
nước mắt. Các anh không phụ bạc chúng tôi. Nhưng các anh đã quên rằng muốn là
bờ vai cho chúng tôi nương dựa thì các anh phải giữ gìn sức khỏe của mình.
Người mong mây tan, cho gió hiu hiu lạnh.
Mây ngỏ trời xanh
Chắc gì vui,
Mưa còn rơi.
Bao kiếp sầu ta nguôi
Bài hát cứ vang
lên trong đầu chị. Dìu dặt, da diết những âm điệu mượt mà.
Gió xa xôi vẫn về.
Mưa giăng sầu lê thê
Phải rồi. Có những người đi trong cơn mưa lạnh
cóng. Rét run và cô độc. Gió vẫn thổi,
mưa vẫn rơi. Nổi buồn nơi xứ người nặng trĩu nhớ nhung Chị lại nhớ âm điệu một bài hát trong những
ngày nằm trong trại tị nạn Bataan Phi Luật Tân.
|
Mưa nơi đây buồn hơn mưa Sài gòn nhiều
Cả gia đình nằm sắp lớp trên cái sạp gỗ. Mưa
rào rào trên mái tôn. Mưa ầm ầm như thác đổ. Cảm giác ly hương tị nạn thấm
thía đến ngậm ngùi. Nằm ở Phi mà hồn
trở về chốn cũ.Nhớ vô cùng căn nhà do chính bàn tay mình gầy dựng. Nhớ đàn gà
sau cơn mưa bưới móc tìm mồi. Nhớ cái ao sau nhà, cá đớp móng sau cơn mưa thật
dễ thương. Xòe bàn tay hứng những giọt nước mưa rồi vốc lên mặt. Mát từng thớ
thịt. Hít sâu nghe hương thơm trời đất gửi về. Nhớ nhà bao nhiêu, buồn sâu lắng
bấy nhiêu.
Vậy mà thấm thoát đã
gần 25 năm xa xứ. Chị nằm đây nghe tiếng mưa réo rắc mà mừng. Cơn mưa hôm nay
sẽ làm xanh cây cỏ. Sẽ đem sự mát mẻ đến với miền Nam Cali. Những chậu hoa,
luống cải sẽ đón ân sũng từ thiên nhiên, hít thở tự do. Các con đã trưởng
thành xa vòng tay chị. Những cánh chim đủ lông, đủ cánh phải tìm cho mình một
tổ ấm riêng tư. Con cái chúng sẽ như những cơn mưa mùa thu như hôm nay. Thỉnh
thoảng về thăm. Rộn rã tiếng cười làm mát mẻ con tim già héo hắt.
Còn Sài Gòn? Mưa
Sài gòn bây giờ như thế nào? Có còn làm đẹp những tà áo dài quấn quít. Có làm
đôi trai gái bất chợt ghé một vĩa hè nào đó trú mưa.Hai bàn tay vụng về len
lén tìm nhau. Hay bên ly cà phê nóng hổi bốc hương, ngồi nhìn những giọt mưa
Sài Gòn nhảy múa trên đường. Sài gòn thích mưa, yêu mưa và mát mẻ sau mỗi cơn
mưa.
(Còn tiếp)
|
Saturday, October 29, 2016
Bút Ký: MƯA THU (2) - Nguyễn thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment