Friday, September 7, 2012

Bút Ký: THƯ CHO BỐ - THTH

Thế là Bố đã ra đi.
Chúng con ở xa, không có dịp nói với Bố lời Vĩnh Biệt, đến nơi chỉ biết ngậm ngùi , Bố của chúng con đã đi xa thật rồi.
Sinh ký tử qui, con biết.
Đời là cõi tạm, con hiểu.
Nhưng mà Bố ơi sao vẫn quá khó khăn cho con để chấp nhận sự thật là Bố thân yêu không còn nữa. Ngày tiễn đưa, nhìn Bố lạ lẫm với phấn sáp điểm tô, lòng con buồn vui lẫn lộn .Buồn vì nỗi chia ly, nhưng con lại tự an ủi rằng từ nay bệnh tật chẳng còn làm phiền được Bố nữa. Nhìn con cháu, họ hàng cùng bạn bè của Bố đến tiễn đưa, trong khói hương và tiếng kinh cầu, con cảm thấy như Bố vẫn còn ở đâu đó . Con hình dung ra Bố khỏe mạnh trên kia, trút bỏ mọi hệ lụy của đời dưới này, thanh thản đến với Mẹ đang chờ . Hẳn là Bố rất vui khi gặp lại người vợ thân yêu và cả bé Chín nữa Bố hả.
Nhìn lại các em, các cháu, con càng cảm thấy sự mất mát kia to lớn biết bao.
Có đứa con nào chưa từng được Bố nuôi mớm.Có dứa cháu nào chưa từng được Ông ẵm bồng.Mẹ mất sớm, đối với chúng, Ông vừa là ông vừa là  Bà Nội, Ngoại cho tuổi thơ chúng tràn đầy những trái ngọt của yêu thương.
Bố ơi, trong những câu truyện thời thơ ấu luôn luôn có bóng dáng của những người Bà.Trong câu truyện cổ tích con kể có hình ảnh Bố như Ông Tiên với nụ cười hiền hoà quen thuộc.Tuổi thơ con là những ngày dài lủi thủi ba chị em chơi với nhau, chiều đến ngóng chờ tiếng chân Bố trở về. 
Niềm vui oà vỡ trong con khi nghe tiếng ho khan quen thuộc ngoài ngõ, Bố về. Hạnh phúc con bay bổng theo đôi tay Bố nâng cao, Bố đã về. Bố ơi, hạnh phúc bé thơ đó còn mãi trong con đến tận bây giờ Bố ơi, hai tiếng thân yêu đó chúng con còn gọi mãi mỗi khi nhớ đến Bố.
Nhưng mà Bố ơi, chúng con chẳng còn được nhìn thấy Bố nữa rồi.
 Vĩnh Biệt Bố .

No comments:

Post a Comment