Tôi là con gái trưởng
trong một gia đình mười đứa con.Có lẽ vì là tác phẩm đầu tay chưa hoàn hảo
nên tôi bé nhỏ nhất nhà. Bố Mẹ tôi là dân "từ Bắc vô Nam tay cầm bó
rau", theo tàu há mồm năm 1954 đến lập nghiệp tại một thị trấn nhỏ có
tên Long Thành thuộc tỉnh Biên Hoà.
Thưở ban
đầu cực nhọc lắm, Bố tôi làm đủ nghề: thư ký trong đồn điền cao su Bình Sơn,
dạy học tư ở nhà v.v. Còn Mẹ tôi, bà bán vải ngoài chợ. Gia đình tôi lúc ấy
gồm có Bố Mẹ, ba nhóc tì: hai gái, một trai và hai Cậu ( em của Mẹ). Bọn nhóc
chúng tôi hay mặc những bộ quần áo màu nâu cho đỡ dơ và dễ giặt. Quần áo cả
nhà do Mẹ tự cắt may, bà cũng lo phần o bế tóc tai tụi tôi nữa. Buổi sáng,
các Cậu đi học, Mẹ bán hàng ngoài chợ. Bố đi làm, ba đứa nhỏ lủi thủi ở nhà
ngong ngóng Bố Mẹ về.
Nhà nghèo, đồ chơi cho con Bố tôi làm những chiếc xe hơi
thùng bằng giấy cứng, bốn bánh xe bằng nắp chai nước ngọt .Còn búp bê, tụi
tôi lấy khăn lông và dây thun cải biến tuỳ theo trí tưởng tượng của mỗi đứa. Trung
Thu đến, chúng tôi rước đèn bằng những bông hoa tự chế từ lon sữa bò. Chiều
về, mấy Mẹ con thường hái rau dền đất nấu canh. Sân sau nhà, có một cây cao
là chỗ trú ngụ của con cắc kè, buổi tối nó hay rống lên bài ca muôn thuở Cắc
kè, cắc kè..."Lúc đầu , tụi tôi cũng sợ, sau quen dần. Khi công
nhân đồn điền cao su Bình Sơn lĩnh lương, bạn hàng chợ LongThành hay tổ chức
chợ phiên trong đó.Đấy là những ngày vui của bọn nhóc chúng tôi vì được tham
dự cùng Bố Mẹ.Tôi còn nhớ, trên nóc xe chở bạn hàng có các chàng trai trẻ,
khi xe chạy ngang qua vườn chôm chôm Bình Lâm thì các chàng cũng thi
nhau chôm trái Chôm chôm từ các nhánh chìa ra ngoài đường lộ.
|
Sau này khá giả hơn một
tí, gia đình tôi dọn đến khu phố bên hông chợ LongThành. Mẹ tôi sinh
thêm một em gái thứ năm, em là tác phẩm hoàn hảo của Bố Mẹ vì em cao lớn nhất
nhà và cũng đánh dấu thời kỳ Hưng Thịnh của gia đình. Sau này em đã có công
lớn trong việc bảo lãnh Gia đình sang Hoa Kỳ. Theo thời gian, gia đình
tôi tăng dân số lên đến mười đứa con. Bố tôi không đi làm ngoài nữa, ở nhà
phụ giúp Mẹ tôi buôn bán. Bố rất ân cần chăm sóc các con, đứa nào ăn nhiều,
ông phần nhiều. Buổi trưa, Bố thường xoa đầu ru các con nhỏ ngủ trên võng
nhịp nhàng đưa, ông hát ru bằng các bài tân nhạc véo von hay ra phết, có
lẽ vì thế mà các em tôi ưa thích hát hò.
Bố tôi là người lạc
quan, hài hước, ông hay chế giễu các con và đặt cho mỗi đứa một biệt hiệu,
thí dụ : Cả Còm, Ba Cao bồi, Mười Tầu, Tư Ghè v.v. Tối đi ngủ, Bố tôi hay đếm
xem có đủ số con không. Lớn lên, tôi được lên Saigon học. Cuối tuần về
thăm nhà. Tôi yêu quí cái không khí nhộn nhịp của một gia đình đông con. Mẹ
giao cho tôi việc cắt tóc cho các em nhỏ. Các em tôi đã biết làm dáng
nên hay phản đối, nhưng Mẹ đã nói thì phải nghe. Buổi trưa, chúng tôi hay
chơi trò chơi trốn tìm và hát hò:"Kìa nhìn xem trên kia có cái con chi
to ghê, trông xa giống như xe hơi, bon bon chiếc xe đi chơi. À thì ra con
voi, như vậy mà nghĩ ngợi hoài, đằng sau nó mang một cái đuôi và một cái đuôi
đằng đầu".
Than ôi! ở miền Nam nắng đẹp chỉ được 21 năm thì đất nước tôi
phủ màu tăm tối, lầm than, khổ nhục...Mọi người dân tìm cách thoát
ly. Giờ đây vạn dặm cách xa, xin hướng về Quê Hương yêu dấu cầu nguyện
cho dân tộc ta sớm được tự do, no ấm. THTH
|
Saturday, September 8, 2012
Hồi Ký: GIA ĐÌNH TÔI - THTH
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment