Chao ơi ...ký ức ...tìm đâu bây giờ ...
Nhớ sao nhớ quá tuổi thơ .
Bây giờ nhớ lại thẩn thờ quặn đau ...
Phải
chi cho tôi được ngắm lại cảnh đồng ruộng bao la của những năm
xưa....Đồng ruộng bao la và man mác gió...Có những nhà nông cày bừa chân
lấm tay bùn...Cho tôi được nghe tiếng ào ào của quạt nước từ rãnh lên
ruộng , tiếng mục đồng la hét ví thá đàn trâu , tiếng cười nói của dân
làng chào hỏi nhau khi gặp mặt...
Hảy
Cho tôi nhìn lại hình ảnh những người nông dân quê tôi khi họ cấy lúa ,
nhổ mạ , cào rơm hay đấp bờ , hảy cho tôi nhìn lại bầu trời Miền Nam
nắng đẹp...cao vời vợi không gợn chút mây giữa trưa hè...
Đến
năm 1973...khi nghe Hiệp Định Ngưng Bắn...mọi người hồ hởi vui mừng ,
có lẽ kết thúc chiến tranh , có lẽ chết chóc thôi đe dọa , hết cảnh
Huynh Đệ tương tàn ...
Mỗi
mơ ước trong lòng người dân rất là đơn thuần...Được nhìn lại bầu trời
trong xanh , không còn mùi khói đạn , không còn những giấc ngủ chập chờn
lo sợ mỗi đêm....
Trả lại cho những đêm trăng thanh bình , đêm đêm nằm nghe tiếng mưa rơi xạc xào trên mái lá...
Rồi sẽ được đi dự những buổi lễ hội ở sân Đình làng , những buổi hát
chầu vào Lễ Thượng Nguyên , rằm tháng 3 ở Đình làng. Dân làng và trẻ con
đi Lễ Chùa ăn chè xôi vào mùa Đoan Ngọ.....
Ôi
! Những ước mơ thật đơn giản của dân quê chúng tôi. Mơ ước của họ thật
đơn thuần và mộc mạc , vì họ chưa bao giờ bước chân tới Vũ Trường...Họ
chưa bao giờ được nhìn thấy ánh đèn màu dìu dịu , họ chưa từng mở 1 chai
Champagne có mùi thơm nồng nàn....
Ước
mơ của người dân quê tôi thật dễ thương họ là những người Lính Nghĩa
Quân , Địa Phương Quân , bỏ súng ống dìa nhà , được cầm cây cuốc cây cày
không còn muốn nghe những tiếng ạch đùng của súng đạn....
No comments:
Post a Comment