Đưa tay xé tờ lịch
cái rẹt.
Hết năm.
Hết năm rồi bà con
ơi!
Có một cái gì như
bâng khuâng, như hụt hẫng xen chút tiếc nuối.
Một năm qua rồi, lẹ
thiệt. Mới đây...
Hai tiếng "Mới
đây.." kèm theo ba cái chấm đi đàng sau đủ diễn tả một sự hoài niệm.
Ờ hé! Mới đây thôi
thằng út lấy vợ. Mới đây thôi con bé Liên mới khóc oe oe. vậy mà bây giờ nó
đã chạy khắp nhà. Mỗi lần Face time nó kêu "Bà bà" . Chia tay nó
còn đưa tay vẫy vẫy kèm theo cái hôn gió chụt chụt rất dễ thương.
Mới đây thôi thằng
lớn qua Nhật công tác. Cứ sợ cu Hiếu đi học trường Nhật không quen sẽ khóc om
sòm. Ngờ đâu nó giỏi quá, rất thích đến trường và bây giờ nói tiếng Nhật được
rồi, cô giáo và bạn học rất thích. Bé Thảo đã nói sõi và chuẩn bị đi học. Lại
học trường Nhật để giao tiếp một sinh ngữ mới.
Mới đây thôi, hôm
Giáng Sinh cô em dâu buông một câu:" Thằng Duy bây giờ em thấy nó già,
nó già giặn ra vẽ đàn ông..." Thì ra tiếng "mới đây " của Việt
Nam mình hay thiệt, dùng cả cho một thời gian cách đây cả năm trong tiếc nuối,
lẫn thời gian chỉ qua độ mấy ngày, bây giờ kể lại.
Mà thật ra mới gì
mà mới! thời gian qua cả năm rồi mà còn dùng hai chữ "Mới đây" Đúng
là người già hay quay về quá khứ. Vừa muốn thời gian đi chậm lại để vớt vát
tuổi xuân, mà cũng vừa bi quan với hai chữ "Già rồi"
Một năm đã qua. Một
năm 12 tháng, một tháng 30 ngày và một ngày có tới 24 giờ. Một giờ đồng hồ
vàng son người ta làm được rất nhiều việc. Bác Sĩ dùng từng phút, từng giây để
níu kéo mạng sống con người. Chỉ một cái tíc tắc suy nghĩ không thông, một vị
Tổng thống có thể làm xoay chuyễn cuộc cờ đất nước. Và đơn giản hơn, chỉ một
phút lơ là không cẩn thận khi bước xuống cầu thang, ta có thể nằm bệnh viện.
Có thể lành lặn, có thể tàn tật suốt đời hay vĩnh viễn ra đi.
|
Thời gian là vậy
đó. Nó là cây gậy thần của tạo hóa. Chỉ có thời gian con người ngỗ nghịch mới
không có thể tước đi sự uy linh của đấng tối cao. Chỉ có thời gian làm cho
con người bình đẵng với nhau. Một ông vua, một bà hoàng hay một người hành khất
đều giống nhau. Khi đã không còn phước báo đều thở hắt ra, trả lại tấm thân
này cho thế gian. Tờ lịch cuối cùng hôm nay tôi đã xé. Tôi đã vất đi 365
ngày. Tôi đã tung hê thời gian hay tôi đã tiêu dùng nó đúng cách. Chính tôi
cũng không biết nữa bạn à!. Thương đế đã cho tôi, cho các bạn món quà giá trị của một quỹ thời gian 365
ngày. Chúng ta thử ngồi lại kiểm điểm xem mình có phụ bạc lòng tốt của ơn
trên không?
Các cháu tôi qua một
năm lớn nhanh quá. Ngày lễ Giáng Sinh đứng chụp hình chung tôi mới thấy. Đã
có 5 đứa cao hơn tôi rồi và chúng đã lớn nhiều hơn tôi nghĩ. Các con bé năm
ngoái còn vô tư, khi ăn tiệc Giáng Sinh xong còn ra hát hay làm Fashion show
rất thơ ngây và tự nhiên. Năm nay chúng đã biết mắc cỡ, biết tô tí phấn, thoa
môi hồng và mỗi đứa có một cái Iphone riêng. Chỉ có Mindy hát một mình cho cả
nhà thưởng thức, còn lại mấy đứa kia ...trốn.
Nói tới Iphone,
tôi lại suy nghĩ nhiều về nó. Nó thật tiện lợi cho các cháu tôi tìm tài liệu
để học nhưng cũng chiếm quá nhiều thời gian của chúng. Năm ngoái, chưa có Iphone,
hai đứa cháu trong nhà vui nhiều hơn bây giờ. Sau khi làm xong homework,
chúng hay cùng nhau chơi banh, chạy bộ, tập đàn piano hay tập hát với nhau.
Năm nay chúng đóng cửa phòng nhiều hơn, ít nói hơn và mỗi đứa đều có một
không gian riêng biệt. Đó là con gái tôi đã không cho chúng vào Face book hay
Instagram. Mọi thông tin liên lạc với bạn bè con gái tôi đều biết.
Chúng được tham
gia các sinh hoạt của trường. Hai vợ chồng con tôi phải bàn bạc sắp xếp thời
khóa biểu đi làm để có thể đưa con đến trường, đưa con đi sinh hoạt và rước
con về,
Con bé lớn tham
gia vào đội Volleyball của trường và từ tháng 9 đến tháng 10 ngày nào cũng tập
|
và thi đấu. Mỗi lần thi đấu
với trường khác xe bus nhà trường đưa rước. Nhưng cha mẹ phải canh giờ để tới
trường đón con về. Mỗi khi có thể vào xem con chơi thì phải mua vé. Vừa ủng hộ,
vừa giúp con lên tinh thần. Cháu đã được nhận cúp tặng thưởng của trường với
thành tích khá trong đội tuyển.
Con bé nhỏ tham
gia vào đội hợp ca của trường. Thôi thì mùa lễ Thanksgiving, lễ Christmas cha
mẹ phải chở đi trình diễn nhiều nơi. Có hôm phải đi hát ở Disney về nhà đã 11
giờ đêm. Mẹ cháu phải vội đi ngủ để sáng mai có sức dậy đi làm lúc 5 giờ.
Thật ra đáp ứng
nhu cầu học hành cho con ở xứ Mỹ này cũng không phải dễ dàng. Ngoài đưa rước
còn phải bỏ tiền ủng hộ và mua đồng phục cho con. Giá cũng không phải rẻ vì
là quần áo đặt may. Cha mẹ phải đồng lòng chia nhau nhiệm vụ để vừa đi làm
đúng giờ, vừa đưa rước con kịp lúc. Cũng may, mấy đứa cháu tôi cũng ngoan, điểm
cuối năm đều A+ và A. Mẹ cháu tuyên bố, điểm đi xuống sẽ tịch thu Iphone vô
thời hạn.
Bây giờ các cháu
tôi đa số đều ở tuổi teenagers. Cái tuổi của ước mơ và dễ dàng lạc bước. Tôi
thông cảm với các con tôi trong thời điểm giáo dục con khó khăn này. Tôi già
rồi, nói một cách dễ hiểu là thuộc thành phần "Old Fashion " khó có
thể theo kịp cái nhìn và sự phát triển của chúng. Có những cái mình không nhận
già và chậm tiến là không được
Chẳng hạn tôi lấy
làm lạ sao chúng có thể vừa làm homework mà lại vừa nghe nhạc được. Ngày xưa
khi tôi học thì xung quanh phải thật
yên tỉnh tôi mới có thể tập trung để làm bài. Tôi cũng lấy làm lạ sao chúng quá giỏi về computer hay Iphone. Nhiều lúc tôi loay hoay cả buổi mà
mò không ra. kêu cháu vào, nó bấm lia lịa một hồi là xong ngay. Nhất là về
lãnh vực âm nhạc, bà ngoại như tôi mù tịt về thế giới những người nỗi tiếng
hay những ngôi sao ca nhạc tuổi teen. Những chương trình TV mà chúng ưa thích
thì đôi khi tôi quá sợ vì là phim ma, phim giả tưởng, phim kinh dị. Tôi hỏi
"Xem xong tối con có sợ không?" tụi nó cười xòa: 'Ngoại ơi! đây là
phim mà, có gì mà phải sợ"
|
Saturday, December 31, 2016
Bút Ký: ĐÓN MỪNG NĂM MỚI (1) - Nguyễn thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment