Cuối tuần này cả nước Mỹ bước vào lễ
hội Halloween. Một lễ hội mà trẻ em rất thích.
Người lớn ở Mỹ cũng tham gia rất
nhiệt tình trong lễ hội này. Từ đầu tháng 10 nhiều nhà đã trang trí những con
ma bị treo cổ lủng lẳng trên cành cây. Những nghĩa trang rất dễ sợ trước nhà.
Những hình ảnh ghê rợn, làm người yếu bóng vía có thể giật mình té ngữa.
Tôi tham gia lễ ma đầu tiên sau
chưa đầy một tháng đến Mỹ. Tôi suýt ngất xỉu khi tình cờ dẫn con bước vào một
ngôi nhà đèn lù mù chớp tắt. Bỗng từ trong góc tối một bóng ma lao ra hú lên
kinh hãi. Chưa kịp định thần, cửa căn nhà mở ra, một mặt nạ khiếp đảm nhô ra
hai tay đầy máu cầm một thau kẹo đầy. Hai thằng con bấu chặc vào tôi và tôi vận
dụng hết can đảm lấy vài cục kẹo cho con rồi cám ơn bước ra khỏi nhà.
Lễ ma chỉ tạo cho người ta một chút
hồi hộp, kinh hãi và sau đó thì cười thoải mái vì biết đó là giả chứ không thật.
Đó là trò chơi của con người đem ma quái ra đùa vui với nhau.
Người Việt Nam ta thì khác, rất tin ma quỷ
là có thật, sợ hãi và đôi khi đùa chơi với những vong hồn đó. Họ nối kết âm
dương một cách tự nhiên, vô tư và rất kính cẩn.
Các bạn không tin ư?
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về chuyện
ma. Chuyện có thật và ngay tại căn nhà tôi ở ngày xưa.
Ngày đó quận lỵ Long Thành chưa
phát triển như bây giờ. Nhà còn thưa thớt và rất nhiều gò mả. Con đường từ quận
lỵ cạnh con suối, có cái cầu ván để đi vào xã Lộc An ngày xưa có thể là một
khu nghĩa địa thật lớn. Nhà tôi nằm trong
khu nghĩa địa đó. Nghĩa địa có từ lâu
|
đời và dường
như những thân nhân người chếtcũng không hề đoái hoài hay họ cũng ra người
thiên cổ.
Nhà dì ghẻ tôi nằm sau những dãy nhà mặt tiền đối diện con đường lớn.
Phía sau nhà là lô cao su thuộc sở Ship. Lúc tôi học tiểu học , người ta che
nhà ở tạm trong đó, giữa hai cây cao su . Những người dân cạo mũ phải lách
qua những căn nhà để lấy mũ. Rồi thì lô cao su lần lần bị lấn chiếm. Từng cây,
từng cây bị đốn âm thầm . Nhà mọc lên càng nhiều và biến thành một xóm.
Những căn nhà ban đầu sơ xài rồi từ
từ lớn ra đẹp đẻ, kiên cố hơn. Tôi nhớ nhà Trung Anh cũng trong lô cao su đó.
Bây giờ nơi đâylà một khu phố san sát, tôi về lại không thể nhận ra.
Tôi nói nhà dì Ba tôi nằm trong khu
nghĩa địa. vì bên hông, sau nhà đều là những ngôi mộ kiên cố. Xung quanh nhà
hàng xóm cũng rải rác những ngôi mộ cổ kiên cố nằm trong sân nhà. Nền nhà có
lẽ là những ngôi mộ cũ theo thời gian đã bị lấp bằng. Khi tôi xong Trung học.
Ba tôi cất cho tôi một căn nhà nhỏ sát bên nhà dì ghẻ tôi. Căn nhà đầu đời của
tôi được gọi là căn nhà màu tím vì tôi trang trí các màn cửa bằng màu tím mà
lúc đó tôi rất thích.
Sát bên hông nhà tôi là 3 ngôi mộ vừa
vừa và phía trước là một ngôi mộ lớn được xây kiên cố. Chắc của một người nào
giàu có hay có chức quyền thời xưa. Ba tôi rào lại không đụng tới, nên nhà
tôi thụt lại một chút vì né nó. Nói chung là nguyên cái xóm nhà được cất trên
một nghĩa trang ngày xưa, xưa lắm chẳng còn thân nhân.
Cho nên nhà có ma là cái chắc. Bên
hông nhà tôi là nơi lý tưởng để chơi trò xây chò, chơi cầu cơ hay gọi hồn ma.
|
Cái thời học Trung học nhiều thi cữ
gay go để lấy bằng. Thi Tiểu học, Trung Học Đệ Nhất cấp, Tú Tài Một, Tú tài
Hai và những lần thi đó thường đặt người
học trò trước bao nhiêu lo âu và tin vào may rủi. Thế là cứ gần tới ngày
"Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn" là học trò tìm đến những trò xây
chò, cầu cơ hay bói toán.
Các em con dì ghẻ tôi rất mê chơi
trò xây chò. Các bạn có biết xây chò là như thế nào không?
Ngày xưa trên bàn thờ ông bà ta thường
có một cái đế chưng dĩa bằng gỗ ba chân chạm trỗ khá đẹp . Dĩa trái cây được
đặt trên đó vừa cao vừa trang trọng.
Cái đó dùng để xây chò. Tôi không hiểu tiếng chò từ đâu ra, hay cái
chưng trái cây đó gọi là chò. Ban đêm, ra ngay chỗ mả, lựa một chỗ đất bằng
hay để trên một miếng ván. Vì chò có 6 chân, ba chân ở dưới để đứng, ba chân ở
trên để đặt dĩa trái cây ở giữa tóp vào để làm kiểu. Cho nên phải có 3 người
mới chơi xây chò được. Đặt cái chò trên mặt bằng, ba người để nhẹ ngón tay trỏ
lên ba chân ở trên, đốt nhang khấn vái . Đại loại khấn tên tuổi của người
chơi và đặt câu hỏi :
-Nếu hồn về xin hồn khua ba tiếng.
Thế là tự dưng cái chưn chò nhấc
lên gõ nhịp xuống đất ba cái lộp cộp.
Sau đó thì muốn hỏi gì thì hỏi
nhưng dấu hiệu là tiếng gõ của chò.
Thí dụ:
Nếu hồn là đàn bà thì gõ ba cái,
đàn ông gõ hai cái, còn nhỏ gõ 4 cái.
Cái chân gỗ lại gỏ theo câu hỏi của
người chơi. Người đặt tay vào không thể đè vì như vậy sẽ tạo một cái lực đè 3
chân kia xuống đất. Tay chỉ để nhẹ lên như
chuyền khí dương vào gỗ và chân chò tự động nhịp trong sự điều khiển vô hình.
(Xem tiếp phần 2) |
Saturday, October 31, 2015
Bút Ký: CHUYỆN VỀ MA NHÂN NGÀY LỄ HALLOWEEN (1) - Nguyễn thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment