Những câu nói đùa trong một lúc vui miệng nhưng trẻ con đôi khi
tưởng thật và sẽ ảnh hưởng rất lớn với tâm lý và sự phát triển của con. Nhất
là ở tuổi bắt đầu suy nghĩ, hiểu biết, cháu tưởng đó là sự thật và đi tìm
tông tích mình. Đôi khi tủi thân và trở nên trầm cảm, tách biệt gia đình và bỏ
lơi việc học. Riêng tôi lúc các cháu còn nhỏ tôi cũng đã bị một lần mời lên
văn phòng để gặp counsellor của con. Lúc đó cháu Duy cũng khoảng tuổi 13. Chúng
tôi nhận được giấy mời từ trường phải lên văn phòng có việc cần. Chúng tôi
rất hoang mang vì cháu học rất giỏi, ngoan ngoản. Không biết đã xảy ra chuyện
gì nghiêm trọng.
Một vị thầy hỏi chúng tôi có làm gì không mà con tôi có ý nghĩ
về cái chết. Trong gia đình có làm điều gì ảnh hưởng đến tâm lý của cháu
khiến cháu lại có những suy nghĩ lạ kỳ. Chúng tôi thật rất ngạc nhiên và hỏi
lại thầy giáo nguyên nhân. Thì ra trong một bài luận cháu đề cập đến con
người. Cháu nói sẽ làm mọi điều tốt, điều thiện để nếu chết đi kiếp sau cuộc
sống sẽ tốt đẹp hơn.
Đó là những tư tưởng và triết lý của đạo Phật mà ông ngoại cháu
thường dặn dò con cháu vì ông là một nhà tu. Không ngờ cháu nhớ mãi và đem
vào bài luận. Các thầy giáo là những người không có cùng tôn giáo nên không
hiểu điều này và coi đó là một tư tưởng yếm thế rất nghiêm trọng. Chúng tôi
cố gắng giải thích nhưng cũng không đánh tan mọi sự suy đoán không tốt về gia
đình. Cuối cùng phải cho gọi cháu Duy lên. Trước mặt counselor , thầy và cha
mẹ, cháu giải thích về bài viết của mình và trả lời mọi thắc mắc của thầy
giáo.
Lúc đó nhà trường mới vở lẽ là không phải cháu chán nản nghĩ đến
cái chết mà cháu luôn tâm niệm con người có quả báo, có luân hồi. Phải làm
điều thiện để tạo nghiệp lành cho kiếp sau. Ôi ! con trai của tôi làm cha mẹ
điên đầu, suýt nữa bị nhà trường tố giác abuse trẻ em.
Tôi phải công nhận tuổi 13 của trẻ con tại Mỹ thật bén nhậy và
thông minh. Cháu tôi không hề có Ipad và
mẹ cháu mới cho cái Iphone 5 đã cũ bị loại ra. Thế nhưng cách sử dụng
mới đó mà cháu xài rành rọt. Tôi và cả mẹ cháu nhiều khi cũng phải nhờ cháu
chỉ dùm mỗi khi gặp trục trặc. Trong nhà, để tập cho cháu có trách nhiệm, con
gái tôi phân công rành rọt và hai chị em cháu tôi chia nhau công việc. Lúc
trước hai đứa phân công rửa chén : Con chị ngày lẻ, con em ngày chẵn. Chủ
nhật thì hai chị em làm chung vì là ngày nghỉ. Con tôi trả công 1$ 50 một
tuần cho mỗi đứa. Sau này thêm phần quét và lau nhà thì con chị rửa chén
nguyên tuần, con em lau nhà mỗi tuần 4 lần, kiêm kiểm tra cửa mỗi tối. Mẹ
cháu tăng lương 2$50 mỗi tuần.
|
Riêng tôi, để cháu quan tâm và có trách nhiệm với ông ngoại. Tôi
trả cho mỗi cháu 1$ một tuần. Nhiệm vụ báo cho bà ngoại hay cha mẹ mỗi khi
ông ngoại cần giúp mà cháu không làm được. Đồng lương chẳng có gì đáng nhưng
tập cho cháu có trách nhiệm với gia đình. Có cái nhìn đứng đắn về đồng tiền
bằng sức lao động để tiêu xài chừng mực. Nếu làm tốt, ngoài tiền lương sẽ có
tiền thưởng.
Mỗi khi học giỏi, sinh nhật hay Tết, tiền nhận được từ ông bà,
cha mẹ hay bà con, mỗi cháu có một account riêng để gửi mẹ. Nếu bất ngờ
hỏi:" Con có bao nhiêu tiền?" cháu sẽ lật sổ ghi chép ra trả lời
ngay.Tiền của cháu, cháu được quyền rút ra để xài riêng bất cứ lúc nào nếu
hợp lý. Con tôi không hạn chế vấn đề chi tiêu cho việc học, nhưng luôn khuyên
con xài giấy hay các vật liệu khác đều cần tiết kiệm vì sản xuất ra dụng cụ
đó là công sức con người và tài nguyên đất nước.
Hè năm nay để thưởng cho
các con học giỏi, ngoan ngoản, con tôi lấy một chuyến đi cruise ngắn ngày.
Các cháu tôi mừng lắm, nôn nao muốn được chứng kiến biển, trời và thăm
Mexico. Còn tôi, mỗi cháu đều được điểm cao nhất, lãnh giấy khen,tôi thưởng
cho mỗi cháu một MP3 player để cháu
nghe nhạc trên đường đi chơi. Bây giờ mấy mẹ con đang chuẩn bị đồ đạc xếp vào
vali. Cả gia đình con tôi sắp có một chuyến hành trình thú vị. Hai vợ chồng
già tôi ở nhà với vườn rau và con chó Lucy.
Tuổi 13 của cháu tôi ươm đầy những ước mơ và hy vọng.
Mong rằng với đất nước giàu đẹp này, những ước mơ của cháu tôi
được chấp cánh bay cao. Mong rằng những mầm non tươi đẹp này không bị gió
mưa, bão tố cản trở.
Ngày mai, con tôi
xuống tàu để cháu tôi khám phá thêm những điều mới mẻ. Tôi ngồi bâng khuâng
viết những dòng này.
Nhớ xưa bà ngoại tuổi 13.
Áo dài đi học thật thướt tha.
Cột lại nhảy dây, ngây thơ lắm.
Nhìn lại. Ờ nay mình đã già.
Giá được trở về tuổi 13
Thì sao? ừ nhỉ! Thì sao ta?
Lại cũng nhảy dây, chơi đánh đũa.
Cái tuổi vô tư vậy đó mà.
Nguyễn thị Thêm
6/2015
|
No comments:
Post a Comment