Saturday, June 27, 2015
Bút Ký: BA - THE DAD (2) - Trương N. Hương
Bút Ký: BA - THE DAD (3) - Trương N. Hương
My mom told
me on the day I walked across stage and graduated high school my dad cried. I
found that hard to believe because I have only seen him cried twice in my
life, when his father died and when we visited his mom’s grave in Vietnam.
Whether my mom’s words are true or not, I know he was really happy because he
smiled a lot and patted me on the shoulder. Although he never says this, I
know he is proud of me and that he loves me. Honestly, he does not have to.
For every life lesson he has given and taught me, he has raised me to be who
I am today. Looking at myself, many of my characteristics and personality
traits stem from him. I even look like him. Frankly, all six of my siblings
and I look nothing like our mothers and more like our dad. For me, I find to
that to be a compliment. My father is quite a handsome, jolly fellow. I can
never thank him enough for encouraging me to be innovative and caring. I can
never thank him enough for being my dad and for trusting me with my own
future. I can never thank him enough for being there for me 24/7 and for
believing in me. Without him, his work ethic, his love for family and
community, I would not be where I am today. Like any person, he has his flaws
and our relationship is far from perfect. We will always be a work in
progress. Nonetheless, I love Ba and he is the number one Ba to me!
|
|
Sunday, June 21, 2015
Saturday, June 20, 2015
Bút Ký: TUỔI MƯỜI BA (1) - Nguyễn thị Thêm
Con bé đứng trước gương, buổi sáng chuẩn bị đi học. Hôm nay là
ngày phát thưởng, sẽ nhận Honor roll nên em chăm chút mình một chút.
Cái áo Mẹ mới mua hôm cuối tuần. Bà ngoại cứ khen áo mặc thật
đẹp. Mẹ cười đố bà ngoại bao nhiêu? Bà ngoại làm sao đoán cho đúng được. Bởi
vì Mẹ chỉ cho chúng em vào Macy ( Nghe thì oai và sang lắm ) Nhưng chỉ được
lựa ở những dãy save off 40% hay 50% . Mẹ nói các con đang sức lớn, nhà mình
không giàu, mình chỉ có khả năng mua quần áo cỡ giá này thôi.Nếu chịu khó
tìm, sẽ có nhiều quần áo đẹp
Mấy mẹ con tha hồ lựa, ướm thử, mặc thử và ...tiêu chuẩn chọn
mỗi người 1 bộ đồ.
Nói là nói vậy thôi, chứ năn nỉ mãi thì mẹ cũng siêu lòng mua
thêm bộ thứ hai (nếu giá rẻ). Mẹ rất yêu con nhưng cũng rất sòng phẳng. Nếu
mẹ thấy món đó không cần thiết lắm mà mình vẫn thích muốn mua thì mẹ OK nhưng
phải bỏ tiền túi ra thanh toán.
Ý kiến của mẹ khiến hai chị em phải suy nghĩ thật kỹ trước
khi quyết định. Vì đó là những đồng tiền dành dụm chắt chiu. Như bộ đồ hôm
Halloween mà hai chị em chọn . Mẹ cương quyết không mua vì bộ đồ năm ngoái
còn mặc được. Nhưng nó đẹp quá, hai chị em thích lắm đành nhờ mẹ bỏ tiền ra
trả trước . Về nhà Shannie hỏi bà ngoại sinh nhật nó vào cuối tháng 10,
ngoại có cho quà nó không? Bà ngoại đương nhiên có quà cho cháu mỗi khi sinh
nhật. Thế là nó ôm lấy ngoại và xin ngoại chọn bộ đồ Halloween này là quà của
nó. Còn em đành móc ví đếm tiền thanh toán cho mẹ.
Hôm Black Friday năm ngoái, ba mẹ dẫn đi Best Buy sắp hàng để
mua cho Shannie cái laptop. Đương nhiên bằng tiền của Shannie.Thật ra Shannie
rất muốn một cái Ipad, nhưng mẹ bảo cái Ipad không viết bài làm được, không
lợi cho việc học, con nên mua laptop tốt hơn. Còn muốn chơi game thì mượn
Ipad của bà ngoại. Thế là Shannie đồng ý.
|
Wow! laptop mới, đẹp mà rẻ vì là ngày cửa hàng Tạ Ơn mà. Em
thích lắm nhưng cái Laptop ở nhà của em vẫn còn xài tốt. Em xin mẹ , mẹ lắc
đầu dù giá rất hời. Em chọn phương án 2 là trả góp tiền cho mẹ. Thế là mẹ
đồng ý, hóa giá cái laptop cũ của em mẹ lấy để xài khi cần ( vì Mẹ đã có cái
desktop rồi),còn lại em phải góp trả cho đủ. Bà ngoại thấy vậy mới bảo em
" Nếu năm nay em học toàn điểm A+ bà ngoại sẽ thưởng em 100$ để trả mẹ.
Hôm nay là ngày em nhận Award ở trường. Em hôm nay vui lắm vì
năm học chỉ còn 5 ngày nữa là xong. Em sẽ nhận tiền thưởng từ bà ngoại, ông
cậu, ba, má cộng với số tiền em có sẽ thanh toán đủ cho mẹ số nợ này.
Cô bé đứng trước gương, vuốt ve mái tóc đã cột cao, nghiêng
người nhìn dáng mình và cười trước gương. Em tô nhẹ lên môi mình
một lớp vaseline mỏng, để môi khỏi bị khô nứt. Hàm răng em mới đi nha sĩ để
niềng nên nhìn như hô ra, kỳ kỳ. Nó làm em khó chịu khi ăn và khó khăn mỗi khi
clean. Nhưng mẹ bảo nó sẽ làm răng em đẹp hơn sau này. Ba mẹ đã bỏ một món
tiền khá lớn cho em chỉnh sửa hàm răng không được ngay ngắn. Em phải chịu đau
và giữ gìn nó. Em mỉm cười với mình và nghiêng người làm đẹp.
Bỗng em quay ra cửa, bà ngoại đã đứng đó tự bao giờ đang nhìn em
khoe dáng. Ui chao em mắc cở quá vội chào bà ngoại và rút về phòng chuẩn bị
đi học.
Thế là cháu tôi đã là một cô bé xinh đẹp tuổi 13. Chỉ còn một
năm nữa là cháu lên Trung học.
"Em ước mơ những gì tuổi 12 tuổi 13". Tôi nhớ âm điệu
bài hát này và thấy rất đúng với lứa tuổi của cháu tôi. Con bé đã bắt đầu có
những nẩy nở con gái. Đã biết làm điệu, làm duyên và hay ngắm mình
trước gương. Nhìn cháu mắc cở bỏ vào phòng tôi lại nhớ đến mình cái thời xa
lắc xa lơ. Cái thời tuổi 12, 13 mới lớn.
Bây giờ cháu tôi mỗi đứa có cái phòng riêng, nệm êm, chăn ấm. Có
những con thú nhồi bông đáng yêu ôm vào lòng khi ngủ. Còn tôi thuở đó mấy mẹ
con ngủ trên cái giường mà những thanh gỗ cọt kẹt mỗi lúc trở mình. Chiếc
chiếu tuy không rách lắm nhưng vài sợi gai đã bung ra, thỉnh thoảng thọt vào
thịt cũng đau. Cái mền ba mẹ con đắp chung và thằng Út lúc nào cũng cuốn hết
vào lòng.
Tuổi 13 của tôi đối diện với nhiều thứ mà trẻ
con không nên thấy. Như dì Bảy sát nhà tôi, ngày đầu tháng công nhân lãnh tiền phải
núp đàng sau chuồng heo nhà tôi để trốn nợ. Thằng Châu bạn tôi phải nói dối
" Má con đi đâu từ sáng tới bây giờ" Khi chồng dì về với mùi rượu và
cái túi trống không, chúng tôi nghe rõ ràng hai vợ chồng chửi nhau bằng những
lời thô tục nhất. (còn tiếp)
|
Bút Ký: TUỔI MƯỜI BA (2) - Nguyễn thị Thêm
Ngày mai dì lại năn nỉ má tôi mượn tiền, để trả đở cho chủ nợ
tiền ăn đã ghi sổ. Nợ chồng nợ nên có lần không ai bán chịu thức ăn cho dì,
dì và đàn con nhổ nấm nấu ăn, bị trúng độc cả nhà suýt chết. Sau đó thằng Châu vì muốn có tiền phụ mẹ, nó
đi đãi cát ở con suối sau làng và đã bị chết trôi.
Tuổi 13 của tôi đã nghe tiếng heo la thảm thiết vì bị thọc huyết
ở đầu xóm, và khi đi học ngang nhà đã thấy bác Chí gật gù bên chai rượu với
dĩa tiết canh đỏ lòm vừa làm xong. Cũng có khi chứng kiến Bác xách dao rượt
chị Hồng chạy cùng xóm vì tội không mua rượu cho Bác.
Tuổi 13 tôi còn chứng kiến nhiều thứ thật đáng sợ của những
người dân trong thời buổi chiến tranh. Cái tuổi thơ ngây trong trắng đã bị
thời cuộc ghi vào tiềm thức những hình ảnh ghê rợn của cuộc chiến ý thức hệ.
Những bản án treo vào cổ người dân bị giết. Những lần bị đấp mô đường, những
đêm chó sủa vang trời nằm trong nhà mà sợ vu vơ. Cho nên mấy con ruồi, con
kiến, con nhện hay cả con trùng, con dế đối với bọn chúng tôi chả có nhằm nhò
gì.
Tuổi 13 tôi đi học với chiếc xe đạp chạy từ làng quê ra quận lỵ.
Gà mên cơm đem theo mắc cở không cho ai xem
vì thiếu thịt cá. Cháu tôi bây giờ đi học được ăn ở trường và thức ăn
giống nhau không phân biệt giàu nghèo. Chỉ khác là người income thấp khỏi trả
tiền, người trung lưu phải đóng tiền ăn cho con cái.
Hôm qua cháu tôi học nhóm đem một tốp bạn vào nhà. Con gái tôi order
bánh Pizza to đùng ở Costco cho chúng. Mấy anh chị đánh một loáng là xong và
bắt tay làm việc. Những tiếng nói tiếng cười, tranh cãi vang lên vui vẻ trong
căn nhà đã im ắng từ sáng tới giờ.
Tôi lại phát hiện một điều khá tốt về giáo dục ở Mỹ. Câu chuyện
như thế này:
Cháu tôi là leader của nhóm này.( Nhóm giỏi của trường) Tuần
trước bà cố cháu mất phải phải nghỉ học 2 ngày để tham dự tang lễ. Cô giáo đã
đưa cháu ra khỏi nhóm và điều một em khác vào thay. Trong lễ tang cháu nhận
được tin từ bạn gửi tới báo. Cháu rất bất bình.
Hôm sau đi học, cháu gặp ngay cô giáo phụ trách để chất vấn. Tôi
hỏi rồi tiếp theo như thế nào? Cháu nói nếu cô giáo không giải quyết hợp lý
con sẽ hỏi lên tới counsellor vì như vậy là không đúng. Chúng con làm việc
rất tốt, ăn ý. Con chỉ vắng mặt vì lý do nhà có tang chứ con không trốn học. Cô
giáo không có quyền đá con ra.
Và thế hôm qua cháu được trả về nhóm cũ và chúng đang ì xèo làm
project cuối cùng.
|
Cháu tôi được dạy tinh thần tự lập, phát huy sáng kiến. Có quyền
nói lên sự bất công nếu mình phát hiện. Người giáo viên ngoài là một người
thầy còn là một người bạn, để học sinh có thể nói lên tất cả những gì mình
nghĩ trong học tập hay trong đời sống.Tuy nhiên người thầy giáo tại nước Mỹ
này cách ăn mặc hay đi đứng rất phóng túng và tự do. Ông thầy của cháu tôi để
râu, cột tóc dáng vẻ ngang ngang là một dân chơi hơn là một nhà mô phạm.
Tuy nhiên cháu tôi rất thích và gần gũi, tin cậy.
Cháu biết rõ về đời tư của thầy, gia đình và con cái. Sinh nhật
thầy tự tay cháu làm thiệp và bỏ tiền túi mua quà tặng.
Có ông thầy ban ngày dạy học, chiều đến làm waiter trong một
quán ăn. Cháu tôi thấy là một việc bình thường. Cháu còn nói mẹ đến tiệm đó
ăn để ủng hộ, để cháu gặp thầy chào hỏi. Sự kính trọng không hề thuyên giảm
trong tâm hồn cháu tôi.
Chả bù chúng tôi ngày xưa, ông thầy cao cao tại thượng, còn cô
giáo là một hình ảnh thanh cao, sang trọng và quý phái. Chúng tôi nhìn những
người dạy mình như một tấm gương sáng để noi theo. Cho đến sau này, những
ngày tang thương của đất nước. Chúng tôi bắt gặp cô giáo thời tiểu học ngồi
bán cháo ở bên đường, ông thầy phải vào vùng kinh tế mới làm rẫy. Tôi thấy
tim mình bị bóp lại thương xót và uất hận. Trong tôi thầy giáo không thể tháo
giày làm việc lao động. Nhưng nhìn lại mình, mình cũng là nhà giáo, cũng vất
vã bon chen vì miếng ăn. Cuộc sống còn thê thảm hơn thầy nên đành cúi mặt làm
lơ. Không dám chào để khỏi làm tủi lòng thầy và đau xót phận mình.
Có một lần con gái tôi đi họp phụ huynh, cô giáo cứ nhìn con tôi
bằng đôi mắt kỳ lạ. Con tôi ngạc nhiên và hỏi cô ấy. Cô ta trả lời:
- Tôi thấy bà không phải là một người thích uống rượu.Bà là một
bà mẹ thông minh, chững chạc và rất tốt.
- Tại sao cô nói như vậy? Con tôi ngạc nhiên hỏi cô giáo và cô ta
trả lời:
- Có một lần về đề tài "Mẹ em thích gì?" Shannie đã
nói "Mẹ em thích uống rượu."
Suy nghĩ mãi con tôi mới nhớ ra:
Thì ra một lần trong nhà có tiệc, con tôi đã nói đùa là mình
thích uống rượu để chọc mấy cậu ở VN hay nhậu nhẹt. Và cháu tôi tưởng đó là
câu nói thật và đã lấy đó trả lời câu hỏi ở trường.
Cho nên đừng nên đùa với trẻ con những điều không nên đùa. Nhất
là đôi khi giởn chơi ta hay nói đùa với con là " mẹ không có sinh con
ra. Mẹ nhặt con ở thùng rác" hoặc ;" Con đâu phải con của ba con,
con là con của ông hàng xóm" hay " Con đâu có nét nào giống mẹ, con
đâu phải con của mẹ sinh ra. Mẹ xin con về nuôi đó "v v... (còn tiếp)
|
Subscribe to:
Posts (Atom)