Ta đến An Lộc
Thị
trấn hoang tàn sau mấy mươi ngàn trái pháo
An
Lộc còn lại gì ngoài chiến tích, ngoài đổ vở thương đau?
Ơi
! An Lộc ,
Ơi
! Những anh hùng tử thủ
Các
anh được những gì?
Còn
lại gì?
Và
nghĩ gì trong cuộc chiến hôm nay?
Hỡi
những thanh niên suốt ngày đêm chăm chú sách đèn,
miệt
mài thi cử, lựa chọn phân khoa
Tìm
công danh bằng bút nghiên sách vở
Hy
vọng một mai thành tài với bằng kỷ sư, bác sĩ -
sống đời
vương giả, vợ đẹp con xinh..
Hỡi
những thiếu niên, thiếu nữ lăn lóc bụi đời,
tóc
dài quá khổ, sống cuồng điên trên những xác người
Hỡi
các người ,
Hãy đến đây
- ngắm nhìn An Lộc
Nhìn
thực tại chiến tranh
Nhìn
hàng ngàn người phơi thây trên vùng đất đỏ ,
hàng
ngàn gia đình áo trắng khăn tang
Hãy
mở to mắt nhìn những người mang áo trận
tóc
tai rối bời
mặt
hốc hác
mắt
quầng thâm
Đôi
giày đinh há mỏm nghếch trông đời.
Họ
là hiện thân khốn khó, sống lất lây dưới mấy tầng địa đạo ,
ăn
cơm sấy khô, uống mồ hôi nước mắt thân tình.
Họ
giữ vững An Lộc
Giữ
vững niềm tin
Để được
mang danh anh hùng tử thủ?
Hay
chỉ để âm thầm đau xót, mắt cay sè nhìn hàng chữ máu,
viết
vội vàng trên tường xám , trước hàng hàng nấm mộ đấp qua loa
"TỔ QUỐC GHI
ƠN"
Ơi
! Các bạn bè của ngày hôm qua còn sớt chia
từng ngụm nước,
từng
niềm tin sẽ trở lại gia đình.
|
Ngày
hôm kia,
Ngày
hôm qua
Và
cả sáng hôm nay
Các
anh còn nhìn nhau cười nửa miệng,
nghe
radio lãi nhãi về chuyến viễn du
chuyện
tái lập bàn hội nghị
tìm
hòa bình, ngưng chiến trên toàn cỏi Đông Dương
Để
bây giờ...
Ôi,
tan hoang trong giấc ngủ muôn đời.
Ơi
! Các anh chiến sĩ
Ơi
! Những thanh niên Việt Nam còn miệt mài trên đường chinh chiến
Nước
mắt các anh còn nồng
Mồ
hôi các anh còn mặn
Máu
các anh còn hồng
Mồ
hôi, máu xương và nước mắt các anh còn đổ xuống quê hương
làm
phân bón
Còn đạn
bom cày xới tận tình
Thì
hãy giữ vững niềm tin
Rằng
,
Một
mai quê hương ta sẽ vươn mình như cây, như cỏ
và
hương bưởi , hương bồng man mác chiều quê
Một
mai con cháu ta khôn lớn
Nó
sẽ hảnh diện đọc vang bài học Sử
Mắt
mở to cao ngạo nhìn đời
Vì
Việt Nam đã có các anh
Những
chiến sĩ không tuổi, không tên đã giữ vững thành trì
Giữ
vững Việt Nam qua bao mùa lửa đạn
Nó
sẽ ngẩn đầu rưng rưng nước mắt
Sẽ
say sưa tô đậm lại hàng :
"TỔ
QUỐC
GHI
ƠN"
Ơi!
Những anh hùng không tên tuổi
Ơi! Những anh hùng con Mẹ VIỆT NAM !
HUỲNH PHẠM NGUYỄN Mùa Hè đỏ lửa 1972 |
Saturday, June 21, 2014
Thơ: TỔ QUỐC GHI ƠN - Huỳnh Phạm Nguyễn
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment