Saturday, April 26, 2014

Bút ký - NIỀM ĐAU THÁNG TƯ - Anh Hồ



Chiều 26 tháng 4 của 1975, một chiều cuối tuần, chưa dứt vòng hai của chai Martell vừa mở thi pháo đạn đã rền vang. Pháo bầy từng chập nổ rền, rung chuyển cả khu phố Quận.
Tôi nói: - Sau pháo bầy có lẽ là tăng sẻ đến đó ba! Tiếng nghiền xích thép ồn ào chuyển động. Cứ mong là tăng của trường Thiết Giáp áp trận án binh… Qua song cửa sắt – xanh đỏ sao vàng đang rung cầm cập trên đoàn xe di chuyễn. Việt Cộng đã vào đến nơi rồi Ba ơi. Tiếng hét báo động của tôi vang lên. Tất cả mọi người không ai bảo ai đều nhảy lên xe hướng về tỉnh lỵ… Rải theo đường bao xác người vun vãi ngổn ngang… đạn pháo bạo tàn giết chết dân oan…
Qua chi Cảnh Sát, tôi đã thấy một tăng sao vàng gục đầu vào lô cốt- M72 đã vùi xác một bạo tăng. Trăng 16 sáng soi lồ lộ theo đoàn xe của người chạy nạn.. tăng sao vàng cũng rình rập chạy theo sau.
Nơi ghi dấu chiến trận kinh hoàng của đêm 26 tháng Tư là Làng Cô Nhi Long Thành. cạnh Phật Tích Tòng Lâm dọc theo quốc lộ 15 – Tăng sao vàng đã chĩa sung bắn trực xạ vào đoàn dân và xe chạy nạn! Xác người văng xả, tiếng thét vang inh ỏi, bóng trăng vẫn hững hờ soi đường cho đoàn người hơ hãi không biết đâu là nơi ẩn trú. Thật bất hạnh thay, xe chúng tôi có cả gia đình của ông bà chủ tiệm sách Châu Hải lãnh một quả lựu đạn pháo của tăng sao vàng ở phía sau bắn tới. Tiếng rên xiết, khóc gào sao nghe thân thuộc, thì ra vợ tôi đã bị gãy xương chân máu trào lai láng. Ba của tôi mặt vung vãi đầy những máu tươi, em của tôi- Thu Vân – đang dãy dụa rên la máu hồng loang

 tràn bờ ngực… người giúp việc nhà họ Châu đã chết, thêm ai đó cũng đã ra đi… kinh hoàng cả khu chiến rận… đạn nổ vang rền, khóc la thảm thiết. Tôi cột chân vợ tôi lại bằng chiếc áo “ba đờ suy” mà tôi thường mặc. Em ráng chịu đau - giữ dùm Khang ( con trai tôi), anh lại giúp cho Thu Vân. Em gái Thu Vân - bờ áo vải máu loang phập phồng hơi thở lạ… Ôi! Má ơi! Thu Vân đã bị lủng buồng phổi trái rồi. Tiếng thều thào của em : Anh hai… cùng hoà quyện vào bao tiếng rên la thảm thiết. Phật trời ơi sao không cứu chúng con… chập chờn sinh tử. trong bể đạn hung tàn.Trăng soi sáng tôi thấy đôi mắt Vân đã khép! Bờ ngực không còn hơi thở trào ra. -Em Vân đã mất rồi Ba Má ơi !!!, chị hai của Vân thét gào trong thống khổ, lê lết chân gãy đầy máu tươi ráng sức đến bên em mình. Tôi ngẩn đầu nhìn vầng trăng 16 sáng soi… mặc cho nước mắt tuôn tràn, hai tay nắm chặc hai chùm cỏ may để không quỵ ngã.. Vân ơi!.. Cùng tiếng nấc – con tôi, mẹ tôi, ông tôi, cháu tôi… chết rồi, chết rồi, vang lên mọi phía…
Hai tăng sao vàng cũng bị gục chết tại cổng vườn mít Thái Lan. Thiết Giáp Tăng đã đáp lời than oán, bắn đốt bạo tăng, rửa hận cho dân oan!...
…đêm tỉnh thức vô thường trong sống chết. Ngồi thẩn nguời trên cỏ may , cầu khẩn bình an , đưa oan phách khí tính của bao người vừa gục ngã…
Chiến tranh bạo tàn thảm khốc quá trời đất ơi! Nhớ mà thường đêm hãi hùng của xứ Bưởi, Mít, Sầu riêng… bao vành khăn tang cho Long Thành chiến trận…không là sầu riêng mà là sầu chung lo Long Thành cả Quận!!!

Viết để nhớ niềm đau tháng 4/1975


No comments:

Post a Comment