Saturday, April 26, 2014

Bút Ký: DƯ ÂM NGÀY MẤT LONG THÀNH ( Kỳ 2) - Đoan Ngọc



… Tôi nghĩ họ đã vào được LT rồi thì kể như miền Nam hết rồi, thế nên tôi cứ trốn đi ngược trở lại nhà, nhưng ba tôi cứ trở về nhà bắt tôi đi theo dòng người đi ngược về đường xe xuyên ra quốc lộ 15 hướng về xóm vườn Phước Nguyên, Tam-An…
  Người ta bồng bế nhau đi tránh đạn.  Ngang qua chi khu chúng tôi nhìn thấy anh nghĩa quân bị thương chân, máu me bê bết, chống tay nghiêng người nhìn ra đường miệng vẫn hô: “đả đảo cs…” thằng em tôi quay lại cỏng anh ấy vào quân y, còn chúng tôi vẫn tiếp tục trôi theo đoàn người di tản, nghe nói Phụng là tên anh ấy… Ba tôi dẫn chúng tôi vào tạm trú ở nhà người bạn ở Phước-Nguyên.  Từ nơi đó tôi vẫn vọng hướng về quận… Màn đêm đã bao phủ khắp nơi…

27/4/1975
   Vừa hừng sáng tôi đã nhất quyết trở về nhà một mình.  Nhìn chợ LT tim tôi tan vỡ!  Bước vô nhà thật hãi hùng, mọi thứ đều nằm trên mặt đất, phân hòa lẫn quần áo, tủ khóa mở tung, tất cả mọi thứ quý giá đều bị cướp sạch, cả chiếc xe đạp đi làm họ cũng lấy, mà sau đó nhận diện được từ những căn nhà tường cao rắn chắc….

Sáng ra họ đã lái xe đi tới lui, chúng tôi đứng trước nhà mà đau lòng quá.  Nơi mình sinh ra mà nay họ vào nhởn nhơ bắt mình xóa cờ trên cửa, cho mình có tội… Ôi xót xa dường nào!!!

Hinh và tôi đã họp lại đi theo đoàn quây phim của VC, họ giả làm lính với nón cối, xe jeep, đeo cửa xe mà cầm súng sáu bắn đồng bọn té nhào, đưa chân vẫn còn mang dép râu lên tự tố cáo đó là lính mang dép râu, ở ngã ba ông Tồn họ đốt vỏ xe làm như đã bắn được lính mình… tôi và Hinh cười sự ngụy tạo đó với bao xót xa… Nhìn mặt hai đứa tôi họ đuổi chúng tôi vào nhà…
Bấy giờ thì bao nhiêu người hiện nguyên hình là nội thành “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”. 


… Bạn tôi trở về từ xứ Bắc, đã mất tích năm 1968.  Chúng tôi xuống thăm, nó kéo tôi ra một góc thì thào: “Mỹ Nguỵ tàn ác lắm… nó bắt người hãm hiếp phụ nữ v.v..”  Tôi đớn đau nhìn nó mà xa xót “chỉ có 7 năm mà mày biến dạng khủng khiếp thế sao?” Chúng tôi lặng lẽ ra về!

     Còn mình, những người đã chấp nhận thà chết trong rừng sâu, trên biển cả, còn hơn sống với cs, những người đã đưa miền Nam mình từ 1975 trở về lạc hậu như đầu thế kỷ 19, có những thay đổi khủng khiếp như thế chăng? 
     Nước mình mất vì ai?  Vì tất cả chúng ta, những kẻ đã tiếp tay bằng cách nầy hay cách khác.  Người trí thức thì vì danh lợi.  Người dân quê vì ép buộc, gạt gẫm… Nước mình mất là một bài học vô cùng thực tế, không chỉ cho nước mình mà cho tất cả thế giới cùng hiểu thế nào mặt thật của chủ nghĩa cs. 

“Các bạn đừng buồn, vì nếu tiếp tục đánh nhau thì tuổi trẻ cứ bị chết oan uổng, người dân cứ bị lường gạt.  Bạn là đồng minh mà biết nói lời xin lỗi tôi vì đã thua trận nên người Việt-Nam mới khổ.  Bạn buồn và mắc cở?  Đừng nên như thế, bạn buồn một còn tôi buồn gấp vạn lần.  Vì thân tôi ở đây, còn tứ chi tôi đã bị cắt rời lưu lạc khắp thế giới, có cái đau buồn nào hơn cái đó không?  Tôi buồn ghê lắm, đồng thời tôi cũng vui.  Vì Việt-Nam là nạn nhân trong cuộc chiến cho tự do.  Sau nầy dân Việt sẽ biết mặt thật của chủ nghĩa cs, họ sẽ không còn sống với ảo vọng mà anh em tàn sát lẫn nhau.  Còn trên thế giới sẽ có sự thay đổi qua sự lưu lạc thà chết còn hơn sống chung với cs….”  1980

Nơi quê hương thứ hai, tại sao chúng ta không có chung một cái tết nguyên-đán?  Tại sao chúng ta không có chung một ngày quân lực Việt-Nam Cộng-Hòa mà trong đó các sắc lính đều tề tựu dưới một lá cờ vàng với 3 dòng máu Bắc Trung Nam?  Tại sao chúng ta cứ quây quần với tiệc tùng nhiều hơn hành động?  Thế hệ tiếp nối phải hiểu phải quý bài quốc ca, trân trọng lá cờ quốc gia, có bao người đã làm điều nầy trong sự đơn thuần nghiêm trang cho chính con cháu mình nhỉ!

Đừng trách ai cả, mà hãy nhìn chính mình. Mình có thấy được chính mình chưa?
Người đứng ra vì dân vì nước dù một vài năm mình cũng phải kính trọng.  Nhìn lại, mình chưa bao giờ đặt niềm kính trọng một người tổng thống nước mình cả.  Họ làm được gì khi chung quanh đều có những kẻ nối giáo cho giặc.  Dù một hộp quân tiếp vụ nhỏ cũng là bất chính, dù bán một mảnh bằng nhỏ cũng là một vết nhơ, dù để tâm hiềm khích nhau vì cái lợi riêng tư cũng là xấu xa…
  Bao giờ nước mình thoát khỏi đao binh!!!!
(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment