Cha tôi
ngồi đó, trong buổi chiều nắng mờ nhạt. Cái bàn như được che phủ dưới tàn của cây
vú sửa. Ông lặng lẽ ngồi chống càm mắt nhìn ra một khoảng không thật xa. Đôi mắt
ông thật buồn. Đôi lông mày cau lại, nhăn nhúm . Thỉnh thoảng ông thở dài, rồi
ngữa người ra sau thành ghế.
Bố và tôi Ành chụp năm 1991 |
Tôi núp bên hòn non bộ nhìn ông. Tôi nghe như
tim mình ngừng đập. Tay tôi run lên vì tôi sợ. Tôi chưa thấy bao giờ ba tôi ngồi
lặng lẽ đơn độc như vậy. Tôi như thấy được sự đau khổ thất vọng tận cùng của ba
tôi. Ông là một người cha nghiêm khắc. Ông chưa bao giờ lộ cho chúng tôi thấy sự
đi xuống của ông. Lúc nào ông cũng oai vệ, đường hoàng và thể hiện một con người
quả cảm, từng trải và che chở mọi người. Nhưng hôm
nay ông ngồi đây, lặng lẽ trong buổi hoàng hôn. Cái áo thun ba lỗ và cái quần
short hàng ngày trông ông trẻ trung năng
động, mà sao hôm nay tôi thấy nó rộng thùng thình, tội nghiệp làm sao. Ba tôi bỗng
ngẩng đầu lên với tay cầm ly rượu và kê lên môi uống cạn. Ba tôi uống rượu? Một
việc hy hữu chưa từng xãy ra trong gia đình tôi. Tôi lại thấy ông rót tiếp và uống
cạn. Dưới ánh sáng buổi chiều vàng nhạt tôi bắt gặp hai dòng nước mắt ông lăn dài.
Những giọt nước mắt ông cố kìm hãm mà bây giờ rơi xuống, lặng lẽ, chậm chạp. Đôi
gò má ông và đôi môi ông rung lên nhè nhẹ. Ba tôi đã khóc! Tôi sợ quá, tôi thương
ba tôi quá! Tôi muốn đi tới ôm lấy ông mà hai chân tôi ríu lại. Ba ơí!
Đó là hình
ảnh của ba tôi những năm lâu lắm rồi. Những giọt nước mắt của ông rơi xuống thầm
lặng và đau khổ. Những giọt nước mắt đó đã đi vào tâm trí của tôi không bao giờ
phai mờ.
Ba tôi
thất học từ nhỏ vì ông nội tôi mất sớm. Ông bỏ học để phụ bà nội tôi lo cho chú
tôi còn nhỏ. Năm 15 tuổi ông theo người dì bỏ xứ vào nam lập nghiệp. Rời xa làng
An Nhơn nghèo khổ. Ông có lời thề “Chỉ về làng khi đã giàu có” . Một thân côi cút
nơi xứ người, ba tôi vất vả, gian lao làm đủ mọi nghề để kiếm sống. Dành dụm tiền
gửi về giúp mẹ cất nhà cửa khang trang và
nuôi em ăn học . Ông bảo má tôi về quê rước bà nội tôi vào Nam phụng dưỡng. Nhà
cửa , đất đai để lại cho chú Út của tôi. Ba tôi vì nghèo khổ không được học hành đến nơi đến chốn. Cho nên tâm niệm
đời ông là phải cho con ăn học thành tài. Ông thường nói với chúng tôi-“ Cái gì
ba cho mấy con cũng sẽ hết. chỉ có chữ nghĩa và kiến thức sẽ tồn tại và nuôi sống
các con” Do vậy ba tôi quyết cho các anh tôi ăn học. Ông kỳ vọng các con sẽ làm
nở mày nở mặt ông. Thế nhưng anh tôi không có duyên với thi cữ. Mấy lần thi đều
rớt. Năm đó anh tôi từ thành phố trở về sau kỳ thi Tú tài. Cả nhà ra đón anh với
ánh mắt và nụ cười dò hỏi. Anh nhìn qua một lượt và tuyên bố “Con đậu rồi”. Thế
là ba tôi kêu má tôi bắt gà làm thịt tổ chức một bửa liên hoan. Sau tiệc, ông dẫn
cả nhà đi xem cải lương. Một việc mà ông chưa bao giờ làm. Tin anh tôi thi đậu lan nhanh cả xóm làng. Gặp ai cũng chúc mừng
ba tôi vì trong thời buổi đó, dân quê thường thất học. Anh tôi vội vã lên thành
phố và khi báo đăng chính thức danh sách học sinh thi đậu thì không hề có tên
anh . Ba tôi như bị hụt hẫng, đau đớn như con chim bị trúng đạn. Bao nhiêu uy tín
bị chôn vùi. Ông nghiến răng ,nuốt giận vào lòng khi bị con mình lường gạt. Ông
lặng lẽ như một chiếc bóng đi về không nói một lời. Và buổi chiều hôm ấy ba tôi đã lặng lẽ ngồi khóc
một mình.
Anh tôi trốn biệt trên thành phố không dám về
nhà. Không phải anh cả gan dám lường gạt ba tôi. Nhưng trước đôi mắt đầy hy vọng
của cả nhà anh không thể nói mình thi rớt. Anh biết lỗi của mình và anh cũng biết
mình vô duyên với bằng cấp, nhưng không dám xin ba tôi bỏ học. Bẳng hơn tuần lễ
âm thầm suy nghĩ ba tôi quyết định lên
thành phố đem anh tôi về. Tìm việc cho
anh làm và kiếm vợ cho anh.
Câu chuyện
đã xưa lắm rồi. Cả ba tôi và anh tôi đều đã mất. Nhưng mỗi khi nhớ về ba tôi. Tôi
lại nhớ những giọt nước mắt của cha già.
Phải rồi!
người đàn ông cương nghị đó thà chết chứ không rơi nước mắt. Ba tôi thường nói
với các anh và em trai tôi. –“Làm đàn ông không thể khóc. Khóc là để cho đàn bà
con gái” Thế nhưng người có thể làm vỡ nát trái tim người đàn ông duy nhất chỉ
có con cái. Con cái đối với cha mẹ là bảo
vật. Bảo vật thì rất quý mà đã quý thì ta hết sức gìn giữ và yêu thương, đem cất
dấu vào trái tim nồng nàn và yếu đuối. Ba tôi cũng không thoát khỏi sự huyền vi của tạo
hoá, nên người đã một lần âm thầm rơi lệ vì con.
Ba ơi!
Muà lễ Father’s Day lại về. Nhìn hình ba trên bàn thờ. Con lại nhớ những giọt
nước mắt ngày xưa. Làm cha mẹ không ai không một lần rơi nước mắt vì con cái. Giọt nước mắt ngày xưa của ba dội vào trái tim con đau đáu cho đến bây giờ. Chúng
con xin lỗi đã nhiều lần làm ba không vui, nhiều lần làm ba trằn trọc, suy tư cả
đêm. Đã nhiều lần ba nhìn lên bầu trời đầy hoả châu mà lo cho con, cho rễ đang
bôn ba ngoài chiến trận. Thương ba nhiều lắm, ba ơi! Ba là cây cổ thụ cho chúng con nương náu, bám
víu .
Ba ơi! Tháng 6 lại về. Muà bóng đá Âu châu đã
khai mạc, con vô vàn nhớ ba trong chiếc áo trọng tài ngày nào. Hãy theo dõi các
trận đấu nghe ba. Hôm qua Đức đã thắng lớn rồi đó. Ba mê nhất là Đức, còn con lại
thích lối đá của Ý. Hai cha con hai lập luận nhưng cùng một giao điểm là mình cùng
mê bóng đá.
Ba ơi!
Vui lên đi ba, cùng con la lớn. Sút… ….Vô
…..
Con gái
của ba.
Thêm
Thêm
No comments:
Post a Comment