Ngày lễ Vu Lan, trong ngôi chùa thân
quen, để thêm sức chú nguyện và cầu siêu cho những hương linh cha mẹ
Phật Tử. Hương linh thờ tại chùa cũng như tất cả các hương linh quá
vãng. Thầy đã mời khá nhiều chư tăng. Những chư tăng ở các chùa quanh
vùng và cả những vị sư thuộc phái Nam tông tu ở các chùa xa. Các vị sư
này thuộc các chùa Thái Lan, chùa Lào, chùa Khờ Me... mà mỗi năm đi hành
hương thầy thường đưa Phật Tử đến viếng. Các vị sư không biết nói tiếng
Việt, họ tụng kinh bằng tiếng bản xứ hay tiếng Phạn và giảng pháp bằng
tiếng Anh. Thầy đứng bên dịch lại cho Phật Tử nghe những lời Sư nói.
Thầy quan niệm cúng dường chư tăng là
một hành động tạo phước báo cho mỗi Phật Tử. Cúng ít nhiều không thành
vấn đề, chỉ cần tâm thành và hạnh nguyện. Thầy mời chư tăng là tạo điều
kiện để Phật Tử gieo hạt giống phước báo cho mình. Thầy chuẩn bị những
món quà nho nhỏ như kẹo, bánh ngọt và những thứ gọn nhẹ để làm phẩm vật
cúng dường. Thầy dạy các cháu học trò trong lớp học Việt Ngữ và các
cháu trong gia đình Phật Tử đứng thành một hàng dài. Khi một vị tăng
đến, chấp tay thành kính xá một xá và bỏ phẩm vật vào bình bát. Thầy
tập cho các cháu cái tâm bố thí và cúng dường. Vì vậy mỗi lần có lễ lớn,
thầy đều để các cháu thực hành điều ấy. Các Phật Tử ai có gì cúng dường
chư tăng thì cứ đứng vào hàng, bỏ phẩm vật vào bình bát mỗi người.
Khi chấp tay xá chư tăng cung kính là
mình đã trở về tánh Phật trong con người mình. Lúc đó những sân si, hơn
thua dừng lại để phát triển tâm từ bi. Không biết các Phật Tử có hiểu
được ý thầy và thực hành được gì không. Nhưng mọi người ai nấy đều hoan
hỉ.
Sau buổi lễ tôn nghiêm nơi hội trường,
các chư tăng ôm bình bát đi dài từ hội trường hành lễ đi lên chánh điện
và vào nơi thọ trai. Phật Tử đứng chấp tay hai hàng tụng "Nam Mô A Di
Đà Phật" vang lên theo tiếng khánh. Những bước chân thật chậm thiền
hành, những vị sư, vị tăng đi trong chánh niệm. Áo cà sa vàng tạo thành
một dãy dài sáng rực trong ánh nắng buổi trưa thật đẹp.
Sau khi Chư Tăng đã đi qua hết, các
Phật Tử về tập trung tại nơi thọ trai. Mọi người quỳ xuống trang nghiêm
để cúng dường. Thầy trụ trì lên tiếng cảm tạ công đức quý chư tăng, sư,
ni về đây chứng minh cho ngày ngày lễ ở chùa. Một Phật Tử đại diện tác
bạch và tất cả Phật Tử lạy ba lạy cúng dường.
Các vị Sư tu theo lối Nam Tông chỉ thọ
trai một buổi trong ngày vào giờ ngọ, nên thầy đã tổ chức buổi lễ
thật đúng giờ. Hai bên dãy bàn dài quý Chư Tăng đang ngồi chấp tay mắt
nhắm lại chú nguyện. Trước mặt quý ngài là những bình bát đã được Phật
Tử cúng dường. Thức ăn được để sẳn, bọc lại cẩn thận . Thức ăn do ban
trai soạn nấu và Phật Tử nấu ở nhà đem đến.
Trước tiên là các chư tăng, đại đức
niệm kinh, sau đó là các vị sư thuộc phái Nam Tông. Tiếng niệm kinh vang
lên rõ ràng và mạch lạc. Nhất là âm điệu của thời kinh tiếng Phạn của
các vị sư nghe thật êm và lạ. Cầm chén cơm trên tay, các ngài chú nguyện
trước khi thọ thực. Mỗi nghi thức đều được thực hiện đồng loạt, nhuần
nhuyển một cách thiêng liêng. Cho thấy ăn một hạt cơm cúng dường của bá
tánh không phải chuyện dễ dàng.
Ánh nắng ban trưa chiếu vào những chậu
hoa lan treo xung quanh dãy nhà dùng làm nơi thọ trai của chùa. Hoa mùa
này không nở nhưng với bàn tay khéo léo xếp đặt của Sư Cô. Những chậu
hoa lan, Hoa sứ bonsai đã tạo nên một khung cảnh thật đẹp tăng thêm thi
vị cho khung cảnh nhà chùa.
Nhìn xéo qua một chút, phía bên kia là
một hồ sen nhân tạo. Lúc trước nơi đây đặt một bức tượng Quan Thế Âm.
Bức tượng nhỏ thầy thỉnh về an vị ở đó. Phật Tử và thầy trụ trì bỏ rất
nhiều công khó khuân về từng cục đá, từng cây sắt để dành. Khi đã đủ
điều kiện và vật tư, ròng rã cả tháng trời mới thực hiện xong hồ nuôi cá
và bệ thờ đức Quan Thế Âm Bồ Tát.
Các anh trong nhóm đến làm thiện
nguyện hàng tuần chăm chút từng viên gạch, từng chậu hoa. Họ không ngại
công khó. Họ cũng không vào tụng kinh niệm Phật như các Phật Tử khác. Họ
đến thật sớm rồi lao vào làm việc. Đến trưa, sau khi các cháu học sinh
tan lớp và ăn xong thì thời cúng ngọ cũng mãn. Thầy mời mọi người dùng
bửa. Các anh rửa tay vào ăn chung rồi làm tới tối mịt mới về nhà. Khi
hoàn thành xong công trình họ cung kính chấp tay xá Quan Âm với tất cả
lòng thành. Họ hồi hướng công đức cho tất cả Phật Tử đến chùa.
Hòn non bộ nho nhỏ xinh xinh, tượng
Đức Quan Âm hiền từ cầm nhành dương liễu đứng một cách trang nghiêm.
Đàn cá vàng tung tăng bơi lội thật an bình. Khung cảnh tỉnh lặng và
thật từ bi.
Phật Tử tới chùa, sau khi vào chánh
điện lễ Phật đều ghé qua đây đốt hương lễ bái. Đây là tượng Phật lộ
thiên nên bao nhiêu người lui tới, dù có trải một tấm thảm nhỏ nhưng vẫn
rất dơ, nhiều bụi bậm và dấu chân. Có người đến lễ cỡi giày, nhưng cũng
có người không tháo giày ra. Nên thường Phật Tử chỉ đốt hương cầu
nguyện rồi xá ba cái lui ra. Có người thành kính hơn quỳ xuống đảnh lễ.
Nhưng khi cúi đầu lạy phải nín hơi một chút để khỏi hít cái mùi từ dưới
thảm bay lên.
Dàn hoa vàng trồng ngày nào được hưởng
sự từ bi của Phật nên lớn thật nhanh. Lá xum xuê, hoa phủ xuống vàng
rực thật đẹp. Những chú cá vàng lớn thật nhanh, đủ màu sắc và nhởn nhơ
bơi lội. Tuần nào cũng có các cháu nhỏ đến xá Phât rồi chơi với đàn cá
thật dễ thương.
Vào một ngày chủ nhật vía Phật, ban
trai soạn còn lo nấu nướng trong bếp, Phật tử chưa tới giờ làm lễ còn
từng tốp trò chuyện, thầy đã cho phép vớt cá lên. Tối qua thầy đã tụng
kinh và chú nguyện cho đàn cá trong hồ và quyết định hôm nay gửi đi nuôi
nơi khác.
Phật tử xôn xao và tiếc rẻ nhìn từng
con cá rất lớn đủ màu được cẩn thận vớt lên bỏ vào những cái thùng thật
to để chuyển đi. Hỏi thì thầy chỉ nói:
- Mình không đủ điều kiện nuôi tiếp thì để người khác nuôi tốt hơn.
Nhưng thật ra thầy không muốn thấy
thỉnh thoảng có những con chim tinh quái đến rình để săn mồi. Lại đôi
khi có cá bị chết hay bệnh phải vớt lên. Thầy đi đâu cũng lo cho hồ cá
đã được cho ăn chưa. Thầy nghĩ đến sự tù túng, giam hãm chúng sinh. Thầy
quyết định dùng hồ này để trồng sen.
Bây giờ sen đã được trồng lên lá xanh
phủ gần kín mặt hồ. Tượng Quan Thế Âm thầy chuyển đi nơi khác vì đã có
một tượng thật lớn uy nghi ở trước hội trường. Thầy đặt vào đó tôn tượng
Phật Thích Ca. Tấm thảm được dẹp đi. Mọi người có thể đến đốt hương
chấp tay chiêm bái xá ba xá tỏ lòng thành kính là đủ.
Khi các thầy ngồi thọ trai, các Phật
Tử đến chùa cũng được dùng bửa ở dưới hội trường. Thức ăn thật nhiều do
quý sư cô và ban nhà bếp nấu. Hôm nay có phở, có bánh ít trần, có chả
giò chay, có xôi, chè, nước mía và nhiều món khác.
Món Phở là món chủ đạo. Tất cả đã được
chuẩn bị để sẳn trong tô được bọc lại cẩn thận. Tới giờ ăn, mọi người
ngồi vào bàn, có để sẳn rau, tương ớt, tương ăn phở và muỗng, đủa, giấy
lau. Phở được người phụ trách chan nước vào. Các cháu, các anh trong
nhóm tiếp đải bưng đến tận bàn. Nếu muốn ăn thêm cứ lên tiếng gọi. Phần
thức ăn khác thích thứ nào cứ tới bàn đó có người phục vụ. Ăn xong không
cần tới lui cầm tô đi dẹp. Các cháu Phật Tử rất dễ thương sẽ đến mang
đi dọn rửa.
Chùa không giàu, nghèo là đàng khác.
Nhưng thầy, Sư Cô và các Phật Tử ở chùa lấy cái tâm cúng dường là chính.
Cúng dường có nghĩa là làm cho mọi người được vui được hạnh phúc bằng
khả năng mình. Như Thầy hay Sư Cô khi có người quá vãng cần đến để làm
lễ là sắp xếp đến ngay. Ở chùa mỗi tuần cúng vong, cúng thất thì bếp
chùa nấu gì cúng đó. Không đòi hỏi ra giá hay hơn thiệt. Có người xong
việc tang ma, đem cái hộp cốt lên chùa rồi thì biến dạng. Hiếu sự, nghĩa
sự cũng giao cho nhà chùa.
Các Phật Tử ở chùa không nhiều nhưng
gắn bó từ lúc chùa còn hoang sơ. Nên họ coi như đây như là một gia đình.
Ngày lễ lớn, họ góp tiền nấu nướng cúng dường phục vụ bá tánh. Người
nào phụ trách nấu ở chùa thì nấu, người nào nấu ở nhà thì đem đến thì
đem. Họ biết Sư Cô dù làm đồ chay để bán nhưng thu nhập không là bao.
Góp một chút công đức cũng là một việc mà người con Phật phải làm.
Sư Cô cũng chuẩn bị một số thức ăn
chay để Phật Tử bán dùm như bánh bột lọc, bánh tét, mắm chay, chao, dưa
món... Tiền nhận được sẽ dùng trang trải những khoảng chi tiêu trong
chùa.
Có những Phật Tử khi đi làm đã nhận
đặt thức ăn chay cho các bạn chung sở và đem giao dùm. Thức ăn tinh
khiết, thanh đạm và lấy công làm lời của Sư Cô nhiều người rất thích.
Cho nên sư cô thỉnh thoảng cũng có công ăn việc làm.
Vào những ngày lễ lớn hay Tết, tội
nghiệp Sư Cô cả ngày hì hục trong bếp, lau lá, gói bánh, làm đồ chay.
Đâu phải chỉ vài ba chục người dùng, mà lượng Phật Tử đến viếng chùa lễ
Phật rất đông vào ngày Tết. Những đoàn xe tới hành hương đôi khi lên đến
tám chiếc một ngày. Mà Thầy thì luôn lo cho bao tử của mọi người. Đến
chùa lễ Phật, dùng chay xong thầy còn lo gói gửi theo để Phật Tử dằn
bụng đường xa.
Ngoài những thức ăn chay, cũng có một
quày bán hoa lan do Sư Cô cắm để Phật Tử đem về cúng Phật tại nhà. Sư
Cô có khiếu thẩm mỹ và cắm hoa rất đẹp. Người cũng có tay trồng và chăm
sóc hoa. Trong chánh điện những bình hoa to hoa nhỏ được Sư Cô chăm
chút cắm thật nghệ thuật. Sư cô tận dụng những cây trồng trong sân chùa
để làm nền. Những bình hoa đó chi phí không nhiều nhưng rất đẹp, tăng vẽ
trang trọng, uy nghi trên bàn thờ Phật.
Dưới bàn tay nhỏ nhắn của Sư Cô, dường
như mỗi chậu hoa đều có linh hồn và biết hoan hỉ trước mọi sự việc.
Xung quanh chùa những cảnh trí thật nghệ thuật đều do Sư Cô chăm chút tỉ
mỉ tô điểm. Một cục đá vô tri. Sư Cô viết lên đó vài câu kệ với thư
pháp thật đẹp. Chỉ thêm vào vài nhánh cây, một chút trang trí, hòn đá đã
biết nói và truyền tải đi một sức sống, một lời khuyên hay một bài
pháp.
Ngày thường tới chùa sẽ gặp ông thầy
trụ trì đào đào cuốc cuốc. Cái nón bành che gần khuất khuôn mặt đen sạm,
nhỏ nhắn. Tấm thân ốm yếu khi điều khiển chiếc xe ủi đất, thầy ngồi lọt
thỏm trông thật tức cười. Sư cô thì hì hục với đống đá, bưng từng cục
rồi xếp như thế nào cho đẹp cho có linh hồn. Mười Tám vị La Hán đã được
an vị rải rác trong khuôn viên chùa. Mỗi vị chiếm một không gian riêng.
Một phạm vi nhỏ nhắn, trang nghiêm đầy chất thiền và nghệ thuật. Bàn tay
các sư cô chai vì làm việc, gương mặt nám nắng bởi cả ngày ngoài vườn.
Nhưng nụ cười lúc nào cũng hoan hỉ, vui vẻ và yêu đời. Sư cô nói Đi tu
là hạnh phúc, là thực hiện được tâm nguyện thì tại sao lại không vui.
Thân này rồi sẽ hoại, nhưng chánh pháp thì đời đời.
Ngày lễ Vu Lan, Phật Tử đến chùa dâng
hoa cúng Phật, tụng kinh cầu siêu cho cha mẹ vãng sinh, cầu bình an cho
cha mẹ hiện tiền. Nhưng cái chính là nghe pháp và sống thật tốt với cha
mẹ ở nhà. Dù cha mẹ già có sinh tật cũng biết tính ý mà uyển chuyển
chiều chuộng, không làm cho cha mẹ tủi thân và buồn khổ. Cha mẹ đau yếu,
bệnh tật phải năng thăm viếng và chăm sóc. Hiếu để phải thực hiện khi
người còn sống. Đừng để cha mẹ qua đời mới khóc lóc tiếc thương.
Làm cha mẹ cũng đừng vì nghĩ mình có
công sinh dưỡng mà tai ngược khó khăn làm khổ con cái. Cha mẹ và con có
duyên với nhau từ kiếp trước. Con cái với mình đôi khi là nợ phải trả,
đôi khi là ân được đền bù. Được và mất cũng là nghiệp và phước báo do
mình tạo ra.
Làm cha mẹ hãy làm hết khả năng và
trách nhiệm của mình với tất cả các con không thiên vị. Cùng được sinh
ra, cùng lối giáo dục nhưng có đứa thật ngoan cũng có đứa hư hỏng. Đứa
giỏi thành công, ta không nên quá coi trọng. Đứa thất bại không nên hất
hủi, chê bai. Cũng không phải đổ cho nghiệp mạng rồi buông tay để mặc nó
làm gì thì làm. Phải dùng hết khả năng, tình thương và sự giáo dục để
giúp chúng sửa sai, mạnh dạn đứng lên xây dựng tương lai.
Khi con đã trưởng thành cha mẹ cũng
phải tôn trọng sự riêng tư và quyết định của chúng. Đừng đem lên bàn cân
để hơn thua với con dâu hay con rễ. Hãy thông cảm với con cái vì nó còn
một gia đình phải lo lắng bảo bọc. Cũng đừng xem con như lúc còn bé mà
dang tay quá rộng chở che hay cung phụng để chúng ỷ lại.
Hãy chấp nhận rằng khi mình bệnh hoạn,
già yếu phải cần có người chăm sóc, nhưng người đó không nhất thiết
phải là con mình. Bởi vì nuôi con ăn học, hy sinh cho con không phải là
bắt nó bỏ tất cả công việc và gia đình để ở nhà chăm sóc cho mình.
Sinh tử luân hồi. Có sinh sẽ có diệt.
Cha mẹ khuất núi rồi cũng sẽ tới phiên ta. Hãy sống vui và cảm thông
trong mọi công việc, mọi con người. Được như vậy, sẽ thấy giảm bệnh tật,
hoan hỉ trong cuộc sống.
Rồi cũng sẽ có một ngày, vào lễ Vu
Lan, con cháu sẽ quỳ xuống như ta bây giờ mà cầu nguyện cho ta. Lúc ấy
trong tâm tưởng chúng, tất cả những gì tốt hay xấu mà ta đã làm sẽ hiện
ra trong ký ức chúng.
Đâu có ai muốn con cháu tưởng nhớ là những hình ảnh không đẹp mà chúng ta đã làm lúc tại thế.
Cho nên ngay từ bây giờ hãy sống thật dễ thương.
Nguyễn Thị Thêm.
Vu Lan 2018
No comments:
Post a Comment