ở đây hôm nay buồn đến lặng người , tất cả vắng lặng và lặng vắng , chỉ còn nghe tiếng gió đưa Hè đi vội vã để
chờ đón Nàng Thu ẻo lã về ...
ngồi
xếp lại tràng chuối đã khô , cho vào bao cất để dành Đông đến lại mang ra sên
gừng , một món ăn đạm bạc nơi quê nhà mà ngày xưa Mẹ của Trầu hay làm cho
ngày tư ngày Tết ...
Nhắc
đến đây thì ký ức tuổi thơ ở đâu ùn ục tràn về ...Lúc nhỏ tui ở dứ Ông Bà
Ngoại , nhà xa chợ búa , không có bánh trái chi hết , sáng sớm ăn cơm nóng
...đi học , chiều về ...cũng ăn cơm , còn ba cái món ăn chơi thì chỉ có trái
cây ngoài vườn như : Mận , Ổi ...
Lâu
lắm Bà Ngoại mới mở Thố lấy cho vài ba miếng chuối khô , một món mà tui thích
nhứt ...
Sau
vài năm lơn lớn , dìa nhà ở dứ Ba Mẹ tuy dù nhà gần chợ kẹo bánh có bán ê hề
, nhưng tui ít có mê , chỉ mê món chuối khô thui à ....
Ở
quê tui vào thập niên 60's làng quê nghèo nàn lắm lắm đa số là ngừ của địa
phương , duy chỉ có Ông Mừ Tịnh là ngừ từ phương xa đến , ngừ dân quê tui
thường hay kêu thứ theo tên , thường thường bằng trang lứa , hoặc lớn hơn
chút đỉnh tuổi , thí dụ như 3 đứa mình bằng trang lứa thì kêu nhau : Năm Trầu
, Sáu Linh ,Bảy Na . ..
đằng
này Ông Mừ thì ngoại lệ , Vì ông đến đây " Đơn Thân Độc Mã" nghĩa
là có 1 thân 1 mình thui , thì làm sao mà kêu được ông Mừ ba anh A ,B .C
...nên phải đành kêu hổn tên ông .
Lúc
đó ông độ tuổi 60 , mà trông ông khỏe lắm , rắn rỏi lắm , ông đến và xin ở
nhờ miếng vườn của Bác Sáu , Ba anh Nhơn ...một khu vườn mà ai ai cũng bảo là
"cứng" quá , ai ở cũng không đặng ...thậm chí tụi tui rủ nhau 3-4
đứa xuống mương Ông hai Cả tắm giặt , chừng đi ngang khu vườn đó là nín thở
...chạy ....vì nó quá sầm uất , không ai đến dọn dẹp , vườn đó đa số là trồng
chuối ...khi chuối chín rục rã cũng không có ai bén mảng đến đốn , chim chóc
bay đến ăn, rồi còn kêu lên nghe phát sợ .khi dọn dô , Bác Sáu cũng có nói
trước cho ổng nghe , nghe xong ông bảo không sợ .
Đời
sống của ông cũng lạ hơn ngừ dân địa phương ,ông dzát cần câu ra đi lúc nào
không ai rỏ , nhưng hể tờ mờ sáng là thấy ông xách giỏ cá lên chợ để bán rùi
...ông bán rất rẻ và cá rất tươi nên đắt hàng lắm , ông chỉ chừa lại đúng 1
con cá Đối thôi , ông bảo về nướng dầm mắm nêm , hùi đó hình như chưa có xài
bao nhựa (nylon) cho nên chỉ đùm mắm nêm bằng lá môn và cột bằng sợi dây mo
nang ( tức là cái nang của mo cau non) xong ghé lại sạp thuốc rê của Dì Năm
mua 1 đồng thuốc rê , rùi dìa nhà nấu cơm ...
Ông
giỏi và siêng lắm , từ ngày ông đặt chơn đến , thì nơi đó quang đãng ra , ông
nhổ cỏ , trồng rau , trồng ớt trồng cà ...v ...v ...
Chuối
...chuối thì cũng được ông đốn xuống khi chín bói , được ông đem đi dú , ông
chặt tre và tự đan thành cái tràng (đan thưa hơn cái tràng của tui) khi chuối
phơi khô , ông xếp ngay ngắn bằng 2 bàn tay cung lại , và lấy lá chuối khô
gói thật kỷ .
Có
một hôm , ông đang nằm tòn ten trên chiếc võng được cột vào 2 cây cột trước
hàng ba nhà ông . khi thấy 3 đứa tui , Sang , Điệp , Gương 3 đứa định co giò
...chạy ...nhưng thấy ông có ở nhà cho nên tụi tui ít sợ hơn , bèn đi bình
thường ,ông mới quắt tụi tui dô và nói " Mấy cháu ui ! ghé nhà ông ông
cho mấy cháu cái này nè" ...
3
đứa tui đưa mắt nhìn nhau , nhác nhứt là Điệp tự vì nó là con một , được Má
nó dứ ông ngoại nó cưng chìu (sau này nó mần cô Giáo) tụi tui đang lưỡng lự
..như cũng bấm bụng kéo nhau dô , ông rời khỏi võng bước lại cái bàn lấy cho
tụi tui 3 đứa 3 nắm chuối khô , trong đám tui là đứa dzui nhứt , vì
"trúng tủ" ...của tui , con Gương thì hay nhức răng nên không muốn
ăn , còn con Điệp ....thì chảnh chẹ nói "Chuối này ...có ma"
Khi
ra khỏi nhà ông rồi , 2 đứa nó dúi hết cho tui , tui khoái chí lắm . và rồi
từ đó trở đi tui thường ghé thăm ông trong những lần đem thau áo quần dơ của
cả nhà đi xuống mương giặt , ông hiểu biết thật nhiều về nghề sông nước , ông
kể , tui ngồi nghe say sưa có bữa quên dìa để phơi áo quần ,
Và
rồi cứ thế mà hai ông cháu chúng tui trở thành "tri kỷ" lúc nào
không hay không biết , tui thường khoe với các bạn học là tui thường ghé nhà
ông lắm , nghe tui nói , chúng bạn đều lè lưỡi hít hà và đồng thanh hỏi :
dzậy ...trò có gặp Ma ..lần nào hôn ?
Nghe
chúng hỏi , tui cũng lo sợ lắm ...song tui rất có cảm tình với ông , và những
gói chuối khô nưã ,có một hôm tui bậm gan hỏi ông :
-
Ông Mừ ơi ông Mừ ...cháu nghe họ đồn rằng vườn này có Ma hả ông Mừ ? Mà ông
có thấy lần nào hôn dzậy ông Mừ ?
Ông
vui cừ bảo :
-
úi dza ...ma cỏ gì cháu ơi ! à mà có một lần , nhưng lâu rùi ...có một bưả
trưa hôm nọ , ông đi câu dià , bắt nồi cơm trên bếp xong , ông qua nằm võng
...gió hiu hiu thổi , mát quá làm ông ngủ quên , chừng giựt mình thức dậy ,
sợ nồi cơm bị khét ,ông mau mau dô bếp coi thử , té ra cái nồi cơm vẫn còn ở
dưới lạnh tanh , chớ chưa đặt lên bếp , ông nghĩ và giận mình quá , sao lại
quên kỳ dzậy hè ? đói bụng quá , ông lại nhóm bếp lại và bắt nồi cơm lên bếp
, ông nghĩ chắc còn lâu mới sôi , nên quay lưng lại võng định nằm và chờ cơm
chín để ăn
nhưng
ông nghe có tiếng động nên ông nhìn lại , thì lưả vẫn đang cháy mà cái nồi
cơm lại cũng nằm ở dưới , giận quá , ông nghĩ chắc mấy đưá nhỏ "rắng
mắc" chúng nó phá mình ...
ông
bèn đi lanh quanh nhà để tìm coi ai có ý phá dai vậy , nhưng chẳng thấy bóng
ngừ nào cả , bắt lại nồi cơm lên bếp ông còn thách thức .
-
Tui đến đây ở cũng lâu rùi , mà chưa hề làm mất lòng một ai , chồm xóm láng
giềng đều thương mến , nay hà cớ gì mà phá tui , tui đang đói bụng , tui quạu
lắm rùi nhen .
Ông
vừa dứt lời , thì bỗng dưng gió ở đâu thổi tới , thổi mạnh vô cùng , làm sập
cánh cửa phên của ông , gió cuốn bay đi cái nắp nồi cơm , bếp núc tắt lửa
...tro bụi bay vào nồi gạo của ông trông thảm hại vô cùng ...
Nghe
xong câu chuyện , tui chỉ kịp khoanh tay chào ông , rùi tui dzọt một hơi dìa
tới nhà , gặp Ba tui , Ba tui hỏi :
-Mần
giống gì mà mày chạy như ma đuổi dị con kia ?
-Ba
ơi ! vườn của ông Mừ Tịnh ở ...có Ma Ba à ...ổng vừa mới kể cho con nghe nà
...ui ...ghê quá ...sợ quá ...từ rày trở đi con hổng dám đi ngang đó nữa đâu
Ba ơi ...
Ba
tui nói :
Miếng
vườn đó tốt thiệt , nhưng uổng quá không ai ở được , có lẽ hùi xưa mấy ông
Thầy Pháp "yếm" nặng quá ...ai dô ở cũng không lâu "họ"
phá riết mà , mần sao ở yên được . đó là ông Mừ không dám nói hết vì e con sợ
, chứ có lần Ba nghe ở bữa đám giỗ Ngoại con Cheo , ổng nói cho mọi ngừ nghe
là : Ổng đang nằm trên võng ngủ trưa vì ổng thường hay đi câu đêm , ổng nói
đi câu đêm được nhiều cá lắm . Đi câu đêm mát trời , yên ắng , cá nhiều ...vã
lại ông nói ông không sợ Ma , nên đi câu đêm là cái thú của ông , nên trưa về
ổng hay ngủ trưa ....ổng vừa thiu thỉu ngủ , bỗng cái võng đưa mạnh , giựt
mình mở mắt ra thì chẳng thấy ai , nên nhắm mắt ngủ tiếp , lần này võng lại
đưa mạnh hơn ...tức mình tức mẩy ổng la lên :
-
Có ngon thì làm sao cho tui sợ cái coi ...
Ổng
vừa dứt lời , thì nghe phía sau ót và hai chơn lạnh tanh ...rồi ổng nằm dưới
đất , thì ra "họ" khiêng ông bỏ ông xuống đất ....
Ông
lật đật ngồi dậy và bước đến bàn thờ đốt nhang khấn ...
|