Ngày
30/4 lại đến! Một ngày không thể nào quên! Thế là đã ngót 42 nằm ròng, nhớ
ngày ấy đạn bom khói lửa ngập tràn! Sau khi chinh chiến tàn, có rất nhiều
người thân, thầy cô, anh chị em bằng hữu dù muốn dù không cũng đã lìa xa quê
hương… tổ quốc… chấp nhận làm khách viễn phương khắp mọi nơi Á hay Âu cũng
được, miễn sao có được cuộc sống bình yên. Dạo ấy mình cũng có một vài cơ
hội, nhưng mình đã không chọn lựa vì rất lo lắng không biết ngày sau sẽ ra
sao, có thể trở về hay không vì nơi đây còn có cha mẹ anh em rất cần mình và
những tình cảm ấy, mình cũng không thể thiếu.
Chấp nhận lìa xa quê
hương, bỏ lại biết bao nhiêu kỷ niệm cả một khoảng đời thơ ấu, bỏ lại người
th6n. Tất cả những người đã ra đi , dĩ nhiên đã chấp nhận một sự mất mát
không hề nhẹ, nhưng bù lại họ cũng đã có một cuộc sống mà họ từng mong ước. Còn
|
những nguời ở lại coi như đã an phận để mà sống tiếp và để làm
quen với một xã hội mới, chế độ mới dẫu biết rằng không thể nào bằng cái văn
minh xứ người nhưng cầu trời sao cho có được một cuộc sống bình yên, hạnh
phúc… thì cũng đành! Nhưng cuộc sống bình ấy chỉ là một toà lâu đài xây trên
cát mà thôi. Nó chỉ có thể tồn tại khi không có bất cứ một ngọn sóng nào ập tới
nhưng đó chỉ là chuyện trong mơ. Thế là chuyện gì đến cũng đã đến: xã hội nhiễu
loạn, đất nước rối ren.. muôn vàn viễn cảnh tối tăm đang chực chờ phía trước.
Rồi đây đất nước sẽ ra sao? Dân tình sẽ sống thế nào khi đất nước Việt Nam
không đi về phía trước mà có thể sẽ quay về thời kỳ một ngàn năm đô hộ giặc
Tàu. Buồn!, Thầt vọng! Chỉ còn chờ vào một kỳ tích để có thể làm xoay chuyển
vận mạng một đất nước vốn dĩ đẵ trải qua quá nhiều khổ đau này!
H.A |
Monday, May 1, 2017
Bút Ký: TRĂN TRỞ - H.A
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment