Sunday, November 27, 2016

Hồi Ký: THƯƠNG MỘT LOÀI HOA CÚC DẠI - #Izimi



Người yêu hoa thì hoa nào cũng thích, cũng thấy đẹp, nhưng thương thì chỉ một vài! Trước khi tôi biết những đoá cúc trắng tượng trưng cho tình bạn, thì đã có một người bạn nhỏ mang loài hoa đó đến cho tôi, trên chiếc xe đạp mini màu trắng, trong một buổi chiều không đến lớp. Nó đã mặc chiếc quần cụt ngắn ngủn khoe đôi chân trắng múp, chạy cà tạch tới nhà tôi, tòn ten một mớ bông cúc còn rễ đựng trong bịch nilon, mớ hoa mà nó đã nhổ ở vườn nhà nó.
Tôi và nó chỉ vừa tròn 10 tuổi đầu.
Trường tiểu học của tôi ngày xưa ngập tràn cỏ dại. Thời đó ai cũng nghèo, nghèo một cách đều đặn, những thứ rẻ tiền như giày dép, nón, cặp, bình nước… là mang giống hệt như nhau. Mỗi một lớp chỉ đôi ba đứa nhà giàu trông nổi bật sáng sủa hẳn, thứ gì trên người nó cũng khác biệt, không cần hỏi, ai cũng biết là đồ bên Mỹ gửi về, người ta có thể miêu tả 1 người là “ nhà có Việt kiều” hơn là “nhà giàu”, vì nhiều bạn nhà giàu nhưng không có Việt kiều thì mặc đồ vẫn bình thường! Nó trong nhóm nhà có Việt Kiều này, đã thế nó còn đẹp nữa chứ! Mỗi lần rủ nhau ra căn tin mua đá bào si rô, đi qua các dãy lớp chỉ thấy ánh mắt xung quanh toàn lướt vào nó!
Cả tôi và nó đều cắt tóc cắt maika, đều đeo 1 chiếc vòng mã nảo màu xanh, không biết có phải vì vậy không mà ngay từ lúc tôi bị chuyển lớp qua học chung nó, thì nó tự động làm thân và rất thích nói chuyện với tôi. Hoặc là vì như nó nói, nó thích nhìn tôi vẽ hoa, vẽ công chúa, vẽ bức nào cho nó là nó đem đi khoe mọi người xem, hí hửng như chính nó vẽ vậy!
Nó hay cho tui ăn bánh kẹo lạ, chắc cũng là từ Mỹ gửi về, tôi thì chỉ có cho nó mấy bức vẽ công chúa xách giỏ hoa, bức nào cũng na ná nhau, chỉ khác cái mảo trên đầu 1 chút. Ngày nào cũng hẹn đi học thật sớm, ngồi sau hiên lớp vẽ cho nó coi. Nó có người bố cao to, chở đi học bằng xe vespa lạch bạch màu trắng, lúc nào ổng cũng mặc áo đóng thùng, tôi đoán là làm chức to. Tôi thì nhà gần nên toàn đi bộ đi học. Mỗi lần ba nó đang chở nó mà phát hiện tôi là sẽ ngừng lại để rước đi chung. Mỗi lần như thế tôi hãnh diện sung sướng lắm! Nó ngồi giữa ôm chặt ba, dặn tôi cũng ôm chặt vào, thế nên rôi rướn thêm tay để ôm luôn cái bụng bự của ba nó. Có nhiều hôm tan học ngày thứ năm về sớm, nó rủ về nhà nó chơi. Mẹ nó lại cũng rất đẹp, chỉ ở nhà nấu cơm chứ không đi bán như mẹ tôi, mẹ nó hay làm bánh kem. Ngôi nhà vườn kiểu Pháp rộng rãi luôn có hoa cúc dại màu trắng hái ngoài hè, cắm vào chiếc bình thuỷ tinh để ở bàn ăn cơm. Chị gái nó thì kêu nó bằng cưng, nói chung cái gì ở ngôi nhà đó cũng như một giấc mơ xa lạ đối với tôi lúc đó.
Thích nhất lúc mẹ nó ra cắt hoa để cắm, đặt ngay bàn ăn, cô cẩn thẩn tỉa bớt lá rồi tạo cho chúng xoè ra dần

xung quanh, tôi ngồi ngắm hoài không biết chán. Tôi nhớ má tôi thỉnh thoảng mua hoa cúc, loại màu vàng nở to, chủ yếu để cúng, lúc nào má cũng túm vào lọ rất nhanhNên khi thấy mớ hoa nhỏ cắm để ngắm cho đẹp bữa cơm, đối với tôi lúc đó thật sang trọng, thật thơ mộng làm sao!
“Bạn này thích hoa này hôn? Để bạn nhổ một ít cho bạn này trồng, dễ lắm!” Nó hỏi, tôi gật đầu lia lịa! Thế là càng ngày càng thân, 2 đứa như mê nhau, chuyện gì cũng tâm sự líu lo. Tôi thích nghe chuyện đi Đà Lạt của nó, một nơi mà nó hứa chắc là ở đâu cũng thấy hoa hết. Nó lại thích nghe chuyện tôi đi thả diều, ăn trộm trái cây, nhát ma con nít hay chơi đá dế, đá gà trong xóm như thế nào, nó cười nằng nặc vì những nhân vật tôi kể, thế là tôi bịa thêm nhiều chi tiết cho hấp dẫn hơn, và không bao giờ dám dắt nó về nhà, vì sợ bại lộ.
Một hôm nọ, nó muốn kể tôi một chuyện không vui, có vẻ rất buồn nên đôi mắt to đen không long lánh như mọi khi, mà nhìn ghì xuống, tay ngắt mấy cánh hoa cúc nhỏ, nó lén lén nhìn vào nhà xem mẹ đã khuất dạng chưa, rồi thì thào kể trong hơi.
“Ba mình có vợ bé, mà tại mẹ không có con trai nên ba có vợ bé đó!”. Nó kể.
“Sao bạn biết?”
“Mẹ bạn thấy, tới nhà đó thấy ba dăng mùng cho con trai ngủ luôn!”. Nó kể chi tiết hơn. “ Mà bạn này nhớ đừng kể ai nha, bạn chỉ kể với mình bạn này thôi đó”.
“Ừ, không kể ai đâu”. Tôi không biết nên nói gì thêm, chuyện này với tôi cũng quá lạ lẫm, và tôi cũng thấy thương nó lúc đó vô cùng, tôi tự hỏi sao không thấy nó khóc, nhưng không dám hỏi nó.
Học kì 2 sắp kết thúc, tôi đã thấy nó khác khác, nó không vui vẻ nữa, không rủ tôi về nhà nữa, cũng ít khi rủ tôi ra căn tin nữa, hay hẹn tôi đi học sớm nữa. Tôi đâm ra giận nó. Cho đến một hôm, tôi thấy nó ra chơi chạy qua lớp khác, đi với mấy đứa khác, cũng thuộc nhóm nhà có Việt kiều hay sao đó, vì toàn mặc đồ đẹp, đồ lạ. Dù nó có kêu tên tôi, nhưng tôi đã bặm môi làm ngơ không trả lời.
Chưa thỏa lòng, tôi lôi kéo thêm vài đứa ghét nó và nói xấu nó đủ điều, đại loại là nói nó là đồ con gái mà điệu, lúc nào cũng nịnh cô để được điểm cao… Đến 1 ngày nọ cãi lộn vì lỡ đi đạp vào chân nhau, mà có lẽ là tôi có chút cố tình. Khi cơn cãi vả đang căng lên, vì bản tính hiếu thắng của tôi, vì nỗi tự ái bị bỏ rơi của tôi, hay đơn giản vì tôi là trẻ con, chưa biết trọng lời hứa nên đã bật ra câu nói ấy. Tôi đã nói: “đỡ hơn đứa … ba có vợ bé”. Câu nói vừa dứt, tôi thấy mắt nó dừng bất động, nước mắt 2 dòng chảy nhanh xuống mép miệng méo mó không thành tiếng, rồi nó xô hết mọi người chạy thật nhanh ra sân trường, nhìn thấy bờ vai nhỏ rung bần bật phía xa.
Thực sự lúc đó vừa nói xong tôi đã thấy mình sai rồi. Nhưng chẳng biết làm gì, tôi chỉ đứng đó cố nhớ lại hình ảnh nó đi chơi với người khác 
    
để nghĩ mình không sai. Rồi mùa hè đến, tôi đã trông đợi từng ngày họccuối trôi qua thật nhanh để được đón mùa hè, để không phải ngồi trong lớp và nhớ lại những gì mình đã nói khi đó.Mùa hè năm đó nhiều mưa, cây hoa nó cho bây giờ nhảy con lớn lên, rồi trổ hoa um tùm 1 góc hiên nhà tôi. Tôi không hái cắm vào bình như mẹ nó, chỉ hay ngồi nhìn, kể cả những đoá đã héo rũ xuống vẫn thấy đẹp, mà chỉ muốn nhìn thôi, như thể sợ mình động chạm vào nó sẽ hết đẹp vậy. Rồi cũng đến lúc không còn là nhi đồng, ngày lên trường xem danh sách xếp vào lớp 6. Tôi tìm tên mình, và cũng tự nhiên muốn tìm tên nó. Rồi tôi tìm được tên mình, rồi tôi lại 1 lần nữa tìm lại tên nó, tôi đã không thấy tên nó đâu cả, mọi người về vắng tanh, tôi ngồi ghế đá suy nghĩ, lẽ ra mình phải vui vì đã tìm được lớp rồi chứ, sao thấy vẫn lạc lõng! Có lẽ, tôi cảm thấy mình nợ ai đó 1 lời xin lỗi, để được bắt đầu một tuổi học trò mới hồn nhiên hơn.
Lớp 7 rồi lớp 8, tôi cũng quên dần nó…
Cho đến một trưa nắng chang chang, giờ ra chơi, trong sân trường có 1 cô bé không mặt đồng phục, đi chung với nhỏ bạn học chung lớp với tôi. Trong 1 phút tôi nhớ ra nhỏ bạn kia là hàng xóm của nó, tôi nhìn nó trân trân, đến khi 2 đứa đi lại gần thì tôi mới hiểu là nó đang đi vào trường tìm tôi. Trời ơi, nó đã để tóc dài, nhưng đôi mắt đen rậm mi của nó có thể nhận ra từ xa như vậy, nó vẫn đẹp hút mọi cái nhìn của xung quanh. Gặp nhau 2 đứa cứ nhìn nhau cười tủm tỉm. Thì ra sau lớp 5 là nó đi lên Sài Gòn học, còn nghe nói chuẩn bị đi Mỹ ở luôn, nên về quê thăm mọi người lần cuối. Khi nghe tới đó, tôi đã cay khoé mắt. Nó chẳng nhắc 1 câu về trận cãi lộn, nó chỉ hỏi về tôi, rồi nó hỏi về những cây hoa nó cho có sống được không, rồi nó kêu tôi nhớ vẽ tặng nó một bức nha! Tiếng keng vào lớp, 15 phút ra chơi không đủ để tôi hết bất ngờ và thực hiện điều tôi thực sự muốn nói, một lời xin lỗi muộn dành cho nó!
Tại sao với bao chuyện buồn như vậy, gia đình rồi đến bạn thân đối xử như vậy mà nó vẫn cười nằng nặc như thuở nào, mắt nó vẫn sáng trưng, mớ tóc dày cui lún phún tóc mai…Dường như mọi tốt đẹp ở nó vẫn lớn lên, đã bất chấp mà lớn lên. Và nó đã nhớ tôi, suốt 3 năm trôi qua, đó là điều làm tôi nghẹn ngào không thể tả! Bởi vì tôi cũng nhớ nó chừng ấy, nhưng với sự tiếc nuối và hối hận dày vò, nhưng lại chẳng bao giờ có đủ can đảm chạy xe đạp vào nhà tìm nó.
Bây giờ chúng tôi biệt tăm nhau rồi, nhiều lúc tôi nghĩ nó như 1 thiên thần vậy, nó dạy tôi những bài học về lời hứa, về cách bạn có thể làm tổn thương người khác để nhận lại tổn thương gấp bội từ chính mình như thế nào, về cái đẹp cần được chiêm ngưỡng một cách giản dị mà cẩn thận như cách mẹ nó cắt hoa ngoài vườn cắm để bàn ăn thêm vui vẻ như thế nào, về sự tha thứ có thể khiến bạn vượt qua bất cứ bi kịch như thế nào.
Cuối cùng tôi nhận ra, tôi không cần nói lời xin lỗi nào nữa, nếu còn duyên gặp nhau ở đời này, điều tôi muốn nói là lời cảm ơn dành cho nó!
#Izimi

No comments:

Post a Comment