Cháu tôi bây giờ nó có nhiều đồ chơi mà ngày xưa tôi không thể
nào tưởng tượng nỗi. Mỗi đứa có một phòng riêng trong khi ngày xưa mấy anh em
nằm chung với má trên bộ ván. Trên chiếc giường nệm thật đẹp chúng có thật
nhiều búp bê ngủ chung. Những con búp bê thật xinh xắn, tên tuổi là những
nhân vật của các bộ phim Disney. Chiếc gối nằm là chiếc gối có in hình công
chúa Bạch Tuyết với 7 chú lùn. Chúng có điều kiện để ước mơ bay cao và hiện
thực hơn. Ước mơ có thể làm nghị sĩ, dân biểu, bác sĩ, luật sư. Còn chúng tôi
ngày xưa mấy hình ảnh đó xa xôi quá, lạ lùng quá, cao siêu quá như
chuyện Hằng Nga và Chú Cuội. Ước mơ của chúng tôi là được làm người lớn đi
chợ nấu cơm, làm Mẹ chăm sóc con hay nhiều lắm là làm cô giáo dạy học là
cùng.
Chiều nay, ngồi nhìn các cháu vào google search bài làm
homework. Tôi lại nghĩ đến mình ngày xưa. Ngày xưa làm gì tôi dám nghĩ đến
một cây bút máy. Tôi chỉ có một cây viết lá tre, mực chấm đôi khi phải làm
bằng hột rau mồng tơi. Đôi khi ngòi bút tà đầu phải bẻ cho nó cong lại để nét
chữ nhỏ bớt. Vở viết xong thì phải dùng giấy chậm, chậm liền để khỏi bị lem.
Ôi! nếu tôi kể cho cháu tôi nghe, nó không thể nào tin nổi có một thời kỳ cổ
xưa như thế.
Giả từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại
nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi " Má, con" ngày xưa
tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi
|
con nít không hề thử nghiệm. Trò chơi đứng trước những thử thách của tuổi già
và bệnh tật. Hy vọng tôi sẽ vượt qua một cách bình an và để lại một nụ cười.
Nụ cười mãn nguyện cám ơn cuộc sống quý giá mà ơn trên đã ban cho tôi.Thế mà mấy chục năm sau, tôi có thể hiện diện nơi này, một nơi
văn minh và nhiều phương tiện hiện đại. Tôi lại nghĩ đến má tôi. Nếu bây giờ
má đứng trước mặt tôi. Tôi dùng Ipad chụp hình rồi quay phim bà. Chắc bà hết
hồn giật mình bỏ chạy.
Ha ha! cuộc sống thay đổi nhanh quá. Lạ quá. Không thể tưởng
tượng nỗi.
Tôi chợt nghĩ đến những mơ ước của mình mà cười một mình.
Con bé cắt tóc con trai, mặc đồ con trai, đứng trước bao nhiêu
học sinh hô "Nghỉ, Nghiêm, Chào cờ "lại hiện ra trước mắt. Thời
gian qua nhanh quá, con bé ấy giờ là một bà già, sống ở một nơi không phải
VN. Bà già thỉnh thoảng ngồi lặng yên nhìn rặng núi sau nhà mà nhớ về quê
hương.
Mái tóc ngày xưa bị ba cắt húi cua. Mái tóc giả bằng cái khăn
rằn của má. Rồi mái tóc thề của thời nữ sinh Trung Học. Mái tóc cột cao của
cô giáo đứng lớp. Mái tóc rối bời túm lại bằng kẹp để lao động nông trường.
Mái tóc ấy bây giờ mỏng manh, xơ xác theo tuổi tác. Tất cả, tất cả là một
vòng quay tự nhiên của tạo hóa để nhân loại trường tồn theo luật tử
sinh.
Giả từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại
nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi " Má, con" ngày xưa
tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi
con nít không hề thử nghiệm. Trò chơi đứng trước những thử thách của tuổi già
và bệnh tật. Hy vọng tôi sẽ vượt qua một cách bình an và để lại một nụ cười.
Nụ cười mãn nguyện cám ơn cuộc sống quý giá mà ơn trên đã ban cho tôi.
NGUYỄN THỊ THÊM - 22/01/2015
|
Saturday, January 31, 2015
Bút Ký: TRỞ VỀ TUỔI THƠ (2) - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment